Tào Tặc
Chương 461 : Loạn Lương Châu (9)
Ngày đăng: 00:06 22/04/20
Tà dương, nắng chiều.
Ánh chiều tà lúc mặt trời lặn chiếu vào trong vắt mặt sông Lư Thủy. Gió nhẹ thổi đến, mặt sông nổi lên tầng tầng lớp lớp gợn sóng, trông rất đẹp mắt.
Hai bờ sông, đào hồng hạnh trắng rơi khắp nơi trên mặt đất.
Nước sông ánh lên ánh chiều tà mặt trời lặn, cùng với hồng hạnh trắng trên mặt đất giao thoa, tạo thành một bức tranh vẽ lạnh lùng nhưng cực kỳ mĩ lệ.
Bàng Đức không màng tới việc thưởng thức cảnh đẹp, ghìm ngựa bên bờ sông.
Trên mặt sông trước đây có cây cầu nhưng cũng không biết vì sao không còn thấy bóng dáng đâu.
- Truyền lệnh, trong hai canh giờ, ta muốn thấy mười cây cầu trên mặt sông, trước giờ Tí, cần phải tiến binh tới Võ Uy.
- Vâng
Tây Lương binh đối với Bàng Đức vẫn biểu hiện được sự tôn trọng.
Vị tướng lĩnh trẻ tuổi này, thiếu niên đã thành danh, từng được hưởng uy danh hiển hách trong quân. “ Mã Bàng song bích” thì trong đó là Bàng Đức. Người còn lại chính là Cẩm mã Mã Mạnh Khởi Tây Lương.
Tuy nhiên, Kiến An bốn năm sau, Mã Đằng và Bàng Đức ngày càng bất hòa.
Thế nên sau này, Thẩm Phối tới Long Kỳ thành đối phó với Thiêu Đương Khương của Hà Hoàng. Nhoáng cái qua sáu năm, tướng quân thiếu niên ngày xưa, giờ đã ba mươi tuổi. Gương mặt màu đổng cổ, lộ ra dấu vết tang thương của trận Hà Hoàng Sóc Phong.
Trong bốn năm, Bàng Đức và người Khương ở Hà Hoàng tính lại to nhỏ cũng phải tới trăm lần chiến tranh.
Thanh đại đao trong tay y kia, sũng ướt máu tươi, không biết có bao nhiêu là mãnh tướng Khương Hồ chết dưới đại đao Bàng Đức, có thể nói chiến công rất hiển hách. Nhưng những chiến công hiển hách đó, vẫn không nhận được sự đề bạt. Thậm chí lần này từ Long Kỳ thành triệu hồi Võ Uy, cũng chỉ vì cái danh hiệu Đô úy, trên danh nghĩa thì giữ Tuyên Uy, nhưng trên thực tế đang chấp nhận sự điều khiển lớn.
Rất nhiều quân Tây Lương, đều cảm thấy bất công cho Bàng Đức..
Mặt trời lặn, Bàng Đức ở lại bên sông.
Khuôn mặt cương nghị kia như đao tước chạm khảm góc cạnh rõ ràng.
- Tướng quân, ăn chút gì đó đi…từ trưa tới giờ, những thứ ăn được đều tiêu hóa hết rồi, sao còn sức mà tới Võ Uy.
- An Bình!
- Dạ!
- Mấy năm qua, ta nghĩ mãi mà không thông suốt một việc.
- Việc gì?
- Còn nhớ năm Kiến An thứ tư, sự việc giữa ta và quân hầu tướng Hứa Đô không?
Quân Hầu, chính là Hòe Lý Hầu Mã.
Mà vị An Bình này, là em họ Bàng Đức, tên là Bàng Minh. Bốn năm qua, gã vẫn theo Bàng Đức, chinh chiến cho Long Kỳ thành. Một đường sẹo từ bên tai tới khóe miệng, đường máu mở ra, đến nay sẹo vẫn chưa lành lặn, càng khiến Bàng Minh lộ ra vẻ dũng mãnh dữ tợn. Gã vóc dáng không cao bằng Bàng Đức, thân thể cũng không cường tráng bằng Bàng Đức chỉ khác ở cái khí thế.
- Đương nhiên nhớ rõ!
Cũng lần đó từ Hứa Đô trở về, Mã Đằng bất hòa với Bàng Đức, cuối cùng để Bàng Đức đi tới Long Kỳ thành.
Bàng Minh sao lại không nhớ rõ.
- Ta luôn thấy kì lạ, Tào Bằng vì sao biết ta?
- Ah.
Một đám binh tốt cưỡi lạc đà trắng, thân khoác lông cừu trắng, vây quanh một thanh niên đang từ xa đi tới.
Bàng Đức khẳng định, đời này của y chưa từng thấy một ai phô trương lớn như vậy. Đặc biệt ba trăm con lạc đà trắng kia rất kích thích thị giác của người khác, kỵ sĩ trên lạc đà, đều cùng cầm một trường mâu đại đao sắc bén, nhìn qua vô cùng uy vũ.
Tuổi trẻ ít thấy được sư tử hổ thú hiếm có như vậy.
Người nhày xuống ngựa thân cao hơn tám thước, khôi ngô cường tráng. Một bộ áo giáp đường nghê bảo, chiến bào bách hoa, thắt lưng sư tử.
Dưới sườn đeo kiếm, lập tức treo đao.
Phía sau, có một con ngựa Đại Uyển, nỏ cung tên, và một cây Họa Can Kích nặng trịch quý giá.
Lã Bố?
Bàng Đức theo bản năng nghĩ đến một cái tên.
Lã Bố mặc dù đã chết nhiều năm, nhưng danh tiếng thì người đời khó lòng quên được.
Tuy nhiên y lập tức ý thức được, đây không phải là Lã Bố. Xem tuổi tác, sự phô trương, chỉ có một người, Tào Hữu Học!
Bàng Đức giãy dụa muốn đứng lên, lại bị Thái Địch đè xuống.
- Tiểu Địch, đỡ Bàng tướng quân đứng lên!
Tào Bằng xuống ngựa, dẫm lên đống lầy lội, tiến lên phía trước.
Ở phía sau hắn, ba trăm con lạc đà đồng thời quỳ xuống đất, ba trăm binh sĩ, xoay người đi xuống khỏi lạc đà.
Động tác kia, chỉnh tề và đều như chỉ có một người.
Bàng Đức không khỏi nuốt nước miếng, âm thầm đau khổ.
Một tên Tào Bằng, chỉ nhìn thân vệ của hắn, là đoán được tài lực của hắn hùng hậu và tiêu phí bao nhiêu tâm tư rồi.
- Bàng tướng quân, từ khi từ biệt ở Hứa Đô, đã lâu không gặp.
- Hừ!
Bang Đức đỏ mặt, quay đầu…cũng không thèm nhìn Tào Bằng.
Không cần phải nói móc như vậy! Nếu không phải Tào Bằng người thì ta đâu có phải bị lưu đày bốn năm? Mà nay, ta là tù nhân, chật vật khó chịu. Ngươi là người thắng, đường đường là Bắc Trung Lang tướng, Hà Tây thái thú, tại sao không việc gì?
Bàng Đức nghĩ rất kĩ, nếu Tào Bằng chiêu hàng y, y tuyệt đối không cúi đầu.
Ngươi nói, ta nhổ nước bọt vào mặt hắn hay một chưởng đánh ngã hắn cho xong? Đánh ngã phỏng chừng hơi khó khăn…Đúng, y chỉ cần lại đây, ta liền nhỏ nước bọt vào mặt hắn, đại trượng phu chết thì cũng chết rồi, tuyệt không noi theo hạng người sợ chết.
Nghĩ đến đây, Bàng Đức hãnh diện, lộ rõ thái độ ngạo nghễ.
Lúc Tào Bằng chỉ còn cách y vài bước chân, lại đột nhiên dừng lại. Con ngươi rực rỡ như sao kia, hàm chứa ý cười nhạo, đánh giá từ trên xuống dưới, dường như nói cho hắn biết, ngươi định toan tính nhỏ nhặt, ta đã nhìn ra.
Bàng Đức mặt đỏ lên, xoay người... đi.
- Trận chiến hôm nay, nhờ kế mà thắng, chứ không thắng bằng võ.
- Ah?
Tào Bằng cười tủm tỉm nói:
- Nghĩ đến Lệnh Minh cũng sẽ không chịu phục… Chi bằng như vậy, ta thả Lệnh Minh đi, chúng ta hẹn nhau dưới thành phân cao thấp.