Tào Tặc
Chương 462 : Loạn Lương Châu (10)
Ngày đăng: 00:06 22/04/20
Tên Tào tặc quá cuồng ngạo, mỗ tuyệt đối không chịu thua..
Bàng Đức nổi giận đùng đùng, tức giận quát. Nhưng rống được một nửa, lời sau đó liền bị nuốt vào trong. Tất cả mọi người nhìn y một cách kì quái, Bàng Minh vừa mới tỉnh lại, trên mặt cũng lộ vẻ kì quái, nhìn qua rất thú vị.
- Ngươi muốn thả ta đi.
- Đúng vậy?
- Ngươi.
Ngươi không giết ta?
Tào Bằng không kìm nổi cười ha ha…
- Lệnh Minh, nếu ta chiếm Võ Uy, thì dễ như lấy đồ trong túi, ngươi không thể ngăn cản. Một khi đã như vậy, ta cần gì phải giết ngươi? Ta thấy ngươi cũng là kẻ hảo hán, nếu giết thì không hay tí nào. Hơn nữa, trong lòng ngươi nhất định không phục, vậy đợi khi binh ta gần tới dưới thành Cô Tang, chúng ta một lần nữa quyết đấu. Đến lúc đó, nhất định khiến ngươi khuất phục.
Ta thật muốn chiêu hàng ngươi, tuy nhiên không phải vì quận Võ Uy.
Ta muốn đánh Võ Uy, ai cũng không thể ngăn cản bước chân của ta, ta chỉ muốn tìm hiểu ngươi, vì thế muốn đánh cho ngươi tâm phục khẩu phục.
Vô cùng khí phách, vô cùng liều lĩnh.
Ngay cả Bàng Đức cũng nói không ra lời, sau một lúc lâu, y cúi đầu.
Mã Đằng tuyệt không có khí khái này như Tào Bằng. Y cũng rất khí phách, nhưng nhìn chung vẫn khiếnngười khác vẫn thấy không thể bằng.
Lời nói này nếu xuất phát từ miệng người khác, Bàng Đức không chừng sẽ nổi trận lôi đình.
Quả thực không coi trọng anh hùng trong thiên hạ ra gì mà.
Nhưng lời nói từ miệng Tào Bằng ra, lại khiến Bàng Đức nghe lại cảm thấy thoải mái vậy. Cảm giác này không biết từ đâu mà có, có lẽ cũng từ sự thành thật của Tào Bằng, kiểu anh hùng dũng cảm ngạo nghễ này làm y lập tức cảm thấy trong lòng kính trọng.
- Tiểu Địch, cởi trói cho Bàng tướng quân.
Thái Địch không nói hai lời, thu hồi đoản côn, từ bên hông rút ra một thanh đoản đao, cắt sợi dây thừng trên người Bàng Đức.
Bàng Đức do dự một chút:
- Khí chất của công tử, Bàng mỗ kính phục, không biết, công tử có thể để cho bộ khúc của ta một con đường sống không?
- Sẽ thả hết!
Tào Bằng vung tay lên, dây thừng trên người Bàng Minh và đám quân xe tổng cộng trăm người đều bị cắt đứt.
- Chuẩn bị cho Bàng tướng quân hai con ngựa, mang Hổ Bảo Đao của ta tới.
Có người dẫn ngựa, Vương Song nắm đao tiến đến.
Tào Bằng tiếp nhận Bảo Đao, sau khi nhìn lướt qua, mặt giãn ra cười nói:
- Thân là đại tướng, sao thân lại không có bảo đao? Tướng quân là thượng tướng, cần có bảo đao tương xứng. Đao này là gia phụ làm ra, là vật ta rất quý. Nay ta đem đao này tặng cho tướng quân, tượng trưng cho tình hữu nghị ta ngươi ở Hứa Đô. Ngày sau khi gặp trên chiến trường, chúng ta mỗi người một chủ, mỗ nhất định ta lưu tình, mong rằng tướng quân sẽ anh dũng mà chiến, không cần nể nang. Tuyên Uy, đã chuẩn bị cho ta rồi, tướng quân trở về Cô Tang đi…
Nói xong, y cởi bỏ chiếc áo khoác màu đỏ thẫm, tiến lên hai bước, khoác lên người Bàng Đức.
- Lệnh Minh, hãy đi đi!
Nói xong, Tào Bằng xoay người bước đi.
Vương Song dẫn ngựa đến, hắn cầm dây cương xoay người lên ngựa.
Sư Hổ Thú hí dài một tiếng, binh lạc đà trắng phía sau cũng cưỡi lên, nhanh như chớp đi khỏi theo Tào Bằng.
Mà quân Tào ở hai bờ sông cũng đều tản đi.
Bãi sông to như vậy, trong chớp mắt chỉ còn lại đám người Bàng Đức, còn có vài chiến mã trên bờ sông hí vang.
- Phu quân, cha….
Hàn Thị nữ nhìn Diêm Hành, khóc nức nở.
Hàn Toại thở không ra hơi:
- Ngạn Minh tới rồi?
- Cha.
- Con gái, con ra ngoài trước, ta có việc cần nói riêng với Ngạn Minh. Con ngoan, cha có một câu, con phải nhỡ kĩ. Ngày sau phải giữ đạo nữ nhân, nghe lời phu quân, thiết không được như trước, cả ngày cáu giận, làm một người vợ ngoan.
- Con, xin ghi nhớ lời dạy bảo của phụ thân.
Hàn Thị nữ ánh mắt đỏ bừng, quỳ xuống, hướng tới Hàn Toại dập đầu lạy ba cái.
Diêm Hành biết đây là lời trăn trối của Hàn Toại. Y suýt nữa khóc thành tiếng, có thể y biết, chính mình không được khóc. Y là người tâm phúc, nếu y khóc, thì tất cả mọi người sẽ không biết làm gì.
Quỳ xuống bên cạnh Hàn Toại, Diêm Hành như thời niên thiếu:
- Xin nhạc phụ chỉ dạy.
Lúc nhỏ, y luôn nói:
- Xin người chỉ dạy.
Mà nay, tiên sinh đã thành cha vợ, tình nghĩa này, càng ngày càng sâu đậm. Hàn Toại gương mặt tái nhợt, tươi cười. Y vươn tay, cầm lấy tay Diêm Hoành. Nếu ta năm đó chưa theo giặc, ta và ngươi hiện giờ, nói không chừng vẫn còn ở quê hương an cư vui sống. Ta có thể vẫn thấy được tình cảm của ngươi với con ta, và cả đứa cháu ta nữa…
- Nhạc phụ, là Diêm Hoành vô dụng.
- Ngạn Minh à, trách sao được ngươi, trách sao được ngươi.
Hàn Toại ho dữ dội, khóe miệng ho ra máu, hạ giọng nói:
- Ta cả đời mưu kế, thậm chí còn bị gọi là cửu khúc Hoàng Hà, không ngờ, kết quả lại bị tên Mã Đằng mãng phu hãm hại…Tuy nhiên, ta không oán thán! Ta tính kế với người khác, người khác dùng kế với ta, chỉ để xem ai thủ đoạn hơn, ai cao minh hơn thôi.
Bây giờ, ta mất đi, kim thành không còn là ngươi trú chân của ngươi nữa.
Ngươi cùng Công Anh, mang theo con gái ta, tìm một nơi lập công lao, tạo dựng công lao sự nghiệp.
-Nhạc phụ, con nên đầu quân cho ai? Tào Tháo sao?
- Tào Tháo đúng là minh chủ, nhưng đối với ngươi mà nói, đó không phải lựa chọn tốt nhất.
Mưu sĩ dưới trướng y như mây, mãnh tướng vô song…Ngươi tài hoa hơn người, lại không có nửa điểm căn cơ, muốn đứng vững, cũng không dễ dàng. Ta nghĩ ngươi nên tìm một người! Tuổi của hắn tuy rằng không lớn, nhưng thanh danh vang dội, càng được Tào Tháo coi trọng.
- Bắc Trung Lang tướng?
Hàn Toại mỉm cười!
- Ngạn Minh, người có thể ngăn cản Mã Đằng nhất thống Lương Châu, chỉ có thể là Tào Hữu Học.
Đầu quân cho hắn…Hắn sẽ tiếp nhận ngươi, ngươi lại có đại tài, vả lại rất có tâm. Đầu quân cho hắn, ngươi sau này ắt có thành tựu, tất không thể không thành đại sự…
Đồng tử Hàn Toại mở rộng.
Y cười lớn:
- Mã Thọ Thành, xem ngươi đắc ý được bao lâu?
Dứt lời, hơi thở cuối cùng trút xuống.
Tháng 3 năm Kiến An thứ chín, Hàn Toại qua đời!