Tào Tặc

Chương 468 : Bàng Đức thuận Tào

Ngày đăng: 00:06 22/04/20


Lưỡi kích lạnh như băng mang theo mùi máu tanh nhàn nhạt, hai gò má Bàng Đức gần như là áp sáp xuống đất



Bàng Đức nhìn Họa Can Kích hạ xuống, biết là xong rồi, y nhắm mắt lại, nhưng một lúc lâu sau cũng không thấy bất kì động tĩnh nào, vì thế mở to mắt nhìn lại, chỉ thấy Tào Bằng ngồi ở trên ngựa, nhìn xuống phía hắn, trên mặt mang theo mỉm cười.



Bàng Đức giận dữ:



- Tào Hữu Học, muốn giết cứ giết, chớ có làm nhục ta…



Tào Bằng lắc đầu cười nói:



- Lệnh Minh làm gì kích động như thế? Lúc nào ta nói muốn giết ngươi, trận chiến hôm nay, ngươi không phải là bại dưới tay ta, mà là do không may mắn, không có được một hảo mã, cho nên mới bại thê thảm như thế.



Mỗ có thắng cũng không vũ!



Hảo hán trung dũng như Lệnh Minh hiện giờ càng ngày càng ít. Mỗ tuy không phải hảo hán, nhưng cũng không muốn giết ngươi, miễn cho trong trần thế này thiếu một nam nhân nhiệt huyết. Trở về đi, ngày sau đổi con ngựa tốt khác, ngươi ta lại phân thắng bại.



Dứt lời, Tào Bằng thu đại kích ra, quay đầu ngựa.



-... Lệnh Minh, ngươi bảo trọng ….



Bạch Đà binh và Phi Mạo nhanh chóng rút lui khỏi theo Tào Bằng.



Dưới chân núi Thiên Thê, từng cơn gió đêm thổi đến.



Bàng Đức nằm trên đất, giống như là một giấc mộng. Tuy nhiên, cảm giác đau trên người lại ở nhắc nhở y, điều này đều không phải là hư ảo.



Tào Hữu Học, ngươi rốt cuộc là người như thế nào?



Y xoay người đứng dậy, đã thấy chiến mã tập tễnh bước đến.



Y vươn tay, vỗ nhẹ nhẹ hai má chiến mã, con ngựa kia phát ra vài tiếng phì phì trong mũi, phát ra một trận nức nở, dường như là đang hướng về Bàng Đức tỏ ra ấm ức.



-... Tốt lắm, ta biết, chẳng trách được ngươi.



Bàng Đức nhẹ giọng nói, giống như là nói với ngựa, cũng hình như là nói với chính mình.



Y quay đầu nhìn thoáng qua thanh Hổ Bào Đao trên mặt đất kia, thở dài, bước đến đem Hổ Bào Đao nhặt lên, treo trên lưng ngựa.



Nhưng, nhìn bộ dáng chiến mã, phỏng chừng một chốc, không thể sử dụng được nữa.



Chân ngựa run rẩy không ngừng, tuy rằng biên độ rất nhẹ, nhưng cảm nhận được rất rõ. Vừa rồi đấu với sư hổ thú, con ngựa này bị ức hiếp đủ thảm hại. Cũng may mà sư hổ thú không đẩy nó vào đường chết, nếu không hiện tại có thể đứng lên hay không, còn là một chuyện khác. Ngẩng đầu, nhìn nhìn sắc trời… một vầng trăng sáng treo cao, đã gần đến giờ dần, trời sắp sáng.



Muốn đến Thương Tùng, hiển nhiên không thể có khả năng.



Tào Bằng tuy rằng tha tính mạng của y, cũng không có nghĩa là sẽ cho phép y phá hư kế hoạch!



Nghĩ đến đây, Bàng Đức dắt ngựa... men theo đường lúc nãy chậm chậm bước về. Thời gian sáng sớm, trong vùng quê yên tĩnh không tiếng động.



Sao mai lóe lên, chân trời xuất hiện một chút ánh sáng mặt trời.



Chiến mã sau một hồi lâu nghỉ ngơi, cuối cùng đã lấy lại sức. Nhìn qua còn là có chút uể oải, nhưng ít ra cả người đã không còn run rẩy. Bàng Đức xoay người lên ngựa, cắn răng, hướng tới thành Cô Tang, phi nhanh mà tới.



Cũng không biết An Bình nay như thế nào?



--------------------------



Trong Tào doanh, Bàng Minh bị dây thừng trói chặt, ở ngoài lều lớn.



Chỉ thấy trong quân doanh này, đèn đuốc sáng trưng, một đám quân tốt nhìn qua thần sắc rất thoải mái, nhưng đồng thời lại đi lại vội vàng



Vội, mà không loạn!




Hắn con ngươi quang bi thương nhìn thoáng qua kia ngã vào trong vũng máu chiến mã, trong lòng vô cùng thống khổ. Con ngựa này, không chết trong tay Tào Bằng, không chếtdưới móng của sư hổ thú kia, lại chết trong tay người nhà. Ừ đến, nó nhất định rất buồn.



-... Công tử, Bàng Đức nhìn trời thề, tuyệt không có quy hàng Tào Bằng.



Nếu công tử không tin, ta xin một con ngựa, Bàng Đức hiện tại phải đi Tào doanh khiêu chiến, nếu không thể thắng, nguyện dâng lên hàng người.,,



- Ha, sắp đi còn muốn lừa ta một con ngựa?



Mã Thiết không kìm nổi, cười cười rộ lên.



-... Công tử phải như thế nào, mới có thể tin ta?,,



-... Bây giờ ngươi tự sát, ta sẽ tin ngươi.



Mã Thiết vốn không phải tính tình này, nhưng Mã Thành qua đời, ngoài thành Tào quân nguy cấp, bên trong thành lòng người hoảng sợ.



Trước kia, lúc Mã Thành còn sống, trên có thể dựa uy vọng của ông ta, kinh sợ mọi người.



Nhưng hiện tại, Mã Thành đã chết



Chỉ dựa vào thân phận con út được sủng ái nhất của Mã Đằng, Mã Thiết thật đúng là thiếu sự uy hiếp. Nếu là Mã Siêu, binh Tây Lương cũng sẽ không như thế. Dù sao Mã Siêu kia mười hai tuổi trên chiến trường, vũ dũng ai ai cũng biết tên. Nhưng Mã Thiết còn chưa chứng minh qua năng lực của mình! Duy nhất có một lần để chứng minh cơ hội, lại bị Bàng Thống phá hư trận Phượng Minh. Mã Thành không còn, Tây Lương Tứ Hổ cũng đã biến thành bốn con hổ chết. Viện binh của phụ thân, còn quá xa, hơn nữa còn không biết có đến được Cô Tang không. Loại áp lực này, trong một đêm, khiến Mã Thiết giống nhau thay đổi con người khác. Trước kia, Mã Thành còn sống còn có thể khuyên giải; nhưng hiện tại, ai có thể giúp gã khai thông, giúp gã giảm sức ép chứ?



Mã Thiết sắc mặt dữ tợn, lạnh lùng nói:



-.. Ngươi nếu tự sát thì ta sẽ tin ngươi….



Sắc mặt Bàng Đức lập tức biến đổi, ngơ ngác nhìn Mã Thiết trên thành, sau một lúc lâu, đột nhiên cắn răng một cái, nâng hoành đao kề vào cần cổ.



-... Hôm nay Bàng mỗ, lấy cái đầu này để chứng minh trong sạch...



- …. Ca ca, chớ có lỗ mãng



Khi Bàng Đức định nâng đao tự sát, một chiến mã xa xa phi nhanh đến, Bàng Minh ở trên ngựa, lớn tiếng la lên.



-... An Bình, ngươi không chết?



-... Ca ca, ngươi tại sao lại hồ đồ như thế…..



Ngựa Bàng Minh đến trước mặt Bàng Đức, tức giận mắng:



- cha con Mã gia kia coi chúng ta giống như chó săn, huynh lại còn muốn bán mạng cho bọn họ, huynh rốt cuộc muốn ngốc tới khi nào?



- Huynh



Mã Thiết ở trên đầu thành lạnh lùng nói:



-... Ta biết, huynh đệ hai người các ngươi, đã sớm có mưu đồ gây rối….



-.. Công tử, Bàng Đức ta còn muốn phải biện giải.



Nhưng Bàng Minh, lại một tay giữ chặt lấy hắn, ngẩng đầu lớn tiếng quát:



- Mã Thiết, nghe rõ đây Ngươi có tài năng đức hạnh gì mà có thể khiến tam quân hiến mạng cho ngươi? Ngươi có tài năng đức hạnh gì, khiến các đại tướng tận tâm cho ngươi. Huynh đệ ta từ lúc vào Mã gia ngươi tới nay, luôn bị hãm hại. Huynh trưởng bị lưu đày ở Long Giả thành bốn năm, mỗi ngày chịu những cơn gió lạnh khủng khiếp kia. Ngươi xem vết thương trên người huynh đệ ta, tất cả đều là giá phải trả do việc bán mạng cho Mã gia ngươi. Nhưng ca ca ta chẳng qua là bại trận ở Lư Thủy Loan, đã bị ngươi hoài nghi này nọ, nhốt đánh vào đại lao. Lúc dùng bọn ta huynh đệ nói ngon nói ngọt dùng không được liền trở mặt vô tình.



Trên dưới Mã gia ngươi đều không tình người. Mã Thiết ngươi, lại lòng dạ hẹp hòi, tiểu nhân vô năng.



Hôm nay huynh đệ ta cùng Mã gia ngươi cắt bào đoạn nghĩa, từ nay về sau không còn quan hệ. Mã Thiết, ngày khác ta sẽ đến lấy đầu ngươi



Bàng Minh nói rõ xong, liền đoạt lấy Hổ Bào Đao trong tay Bàng Đức, kéo chiến bào, Hổ Bào Đao xẹt qua, một mảnh chiến bào rơi xuống đất…