Tào Tặc

Chương 470 : Mã Vân Liễu

Ngày đăng: 00:06 22/04/20


Tào Thái Thú, ngươi thành công rồi!



Bàng Đức dẫn các tướng Tây Lương, dọc theo đường chính đi xuống, dừng trước ngựa của Tào Bằng.



Phía sau y, Bàng Minh nâng thân mình đầy thương tích, vẻ mặt hiện rõ sự phức tạp. Cũng khó trách, y và Bàng Đức từ khi hơn mười tuổi đã làm trợ thủ cho Mã Đằng. Coi như tình cảm cũng có chút thân thiết, hiện giờ bọn họ lại phản lại Mã Đằng.



Vừa rồi, Bàng Minh còn lòng đầy căm phẫn.



Nhưng sau khi y đánh chiếm Cô TangTang, lại có chút trống rỗng, hư vô…



Không giống như đám tướng sĩ trợ thủ mới của Mã Đằng, hai huynh đệ Bàng thị có tình cảm vô cùng thân thiết với Cô TangTang. Thành Cô Tang này, họ Mã đã ở được hơn hai mươi năm. Tuy nhiên từ hôm nay trở đi, nó không còn là họ Mã nữa, mà là họ Tào…Cảm giác này, cũng không hề thoải mái. Cho nên khi huynh đệ Bàng Đứcnhìn thấy Tào Bằng, vẻ mặt hiện rõ sự kì quái.



- Ầy..



Tào Bằng có chút xấu hổ.



Tuy nhiên không đợi y phản ứng gì, chỉ thấy Bàng Đức kéo y quỳ rạp xuống đất:



- Tội nhân Bàng Đức, nay lĩnh Cô Tang, nguyện hàng chủ công.



Ánh mắt Giả Tinh nhíu lại, hiện lên một tia sắc nhọn.



Bàng Đức không nói nguyện quy hàng triều đình, cũng không nói sẽ nguyện quy hàng Tào Tháo. Y nói, y nguyện quy hàng Tào Bằng hơn nữa sẽ lấy Cô Tang để lập công. Theo một cấp độ nào đó mà nói, y chỉ là thần phục Tào Bằng, chứ không phải hàng phục triều đình. Hoặc có thể nói, từ giờ khắc này, Bàng Đức sẽ lấy thân phận gia thần của Tào Bằng mà nói với người đời.



Hữu Học, chỉ sợ đây là thành quả mà ngươi luôn mong muốn.



Trên mặt Giả Tinh lộ ra nụ cười.



Chỉ có gã mới hiểu, Tào Bằng vì Bàng Đức mà đã tổn hao rất nhiều tâm tư.



“Hai lần bắt, hai lần thả, cuối cùng đạt được một mãnh tướng”. điều này xét thế nào cũng thấy Tào Bằng được lợi.



Tào Bằng vội vàng xuống ngựa, nâng Bàng Đức, Bàng Minh lên.



- Tào mỗ nay có được Lệnh Minh, Tào mỗ thật sự may mắn.



Nói xong, hắn cởi áo khoác lông cừu, tự tay khoác lên người Bàng Đức. Đây cũng là lần thứ hai Tào Bằng cởi áo tặng cho Bàng Đức.



Hành động này của Tào Bằng đủ khiến cho Bàng Đức cảm kích không nguôi.



Không kìm nổi, y nước mắt lã chã:



- Chủ công coi trọng Bàng Đức, cũng là may mắn của Bàng Đức, Bàng Đức nguyện quên mình phục vụ.



Tào Bằng cười to, tiến lên ôm chặt Bàng Đức, mặc kệ máu ngựa trên người y dính đầy trên đại bào trắng như tuyết của hắn. Hành động này, khiến rất nhiều tưỡng lĩnh cảm thấy ái mộ! Họ biết, Bàng Đức từ này về sau nhất định sẽ trở thành tâm phúc của Tào Bằng.



- An Bình, nay nếu không có ngươi, ta đã mất đi một dũng tướng.



Tào Bằng xoay người, nhìn về phía Bàng Minh, đột nhiên nói:



- Vương Song, tặng cho An Bình một con lạc đà trắng.



Bàng Minh ngẩn ra, trong phút chốc mừng rỡ.



Ý nghĩa Bạch đà binh kia đại diện cho cái gì, y đã biết rõ.



Bạch đà binh, đó là thân vệ nha binh của Tào Bằng, từ nay về sau, huynh đệ y đã không cần phải lo tiền đồ về sau rồi.



- Ngươi, tên là gì?
- Ta lúc đầu chuẩn bị chỉ vây Cô Tang chứ không đánh, chờ Mã Đằng tiến đến cứu viện, rồi sau đó mới một trận đánh tan, tuy nhiên, cũng chẳng đạt được đại sự gì. Ta cần lập tức tới Thương Tùng, cùng Sĩ Nguyên thảo luận sách lược ứng đối. Mọi việc ở Cô Tang, sẽ giao cho Thối Chi xử lí. Hiện giờ, Cô Nga rơi vào tay ta, chư huyện Võ Uy lại không thể chịu trách nhiệm.



- Ta định dẹp loạn ở Võ Uy, không biết chư vị có sách lược gì không?



Huynh đệ Bàng Đức, Bàng Minh quay sang nhìn nhau.



Không ngờ, do hai huynh đệ nhất thời kích động đã làm hỏng kế hoạch của Tào Bằng. Tuy nhiên, Tào Bằng khoan dung độ lượng, cũng khiến hai huynh đệ vạn phần cảm kích. Hắn miêu tả sơ lược sự tình, không hề có ý trách cứ. Bàng Đức ngẫm nghĩ một chút, nhìn thoáng qua Bàng Minh, cắn răng đứng dậy, hướng về phía Tào Bằng thi lễ nói:



- Huynh đệ ta nhất thời lỗ mãng, hỏng đại sự của chủ công. Chủ công tuy rằng không trách cứ, nhưng Bàng Đức trong lòng áy náy. Nguyện lấy công chuộc tội, giúp chủ công bình định Võ Uy.



- Oh?



- Huynh đệ mỗ chỉ cần tám trăm quân tốt là có thể bình định bốn huyện Võ Uy.



-Về phía Tây Khương Đô Dã, chẳng qua là một đám ô hợp…sau khi bình định được bốn huyện Võ Uy, chúng tôi sẽ lấy đầu Việt Cát.



Tào Bằng nghe xong, ánh mắt sáng lên.



Hắn tỏ vẻ không thấy Giả Tinh nhìn hắn, cười ha hả gật đầu:



- Nếu Lệnh Minh ra tay, Võ Uy có thể định hay không, ta không cần phải lo lắng…Hãy cấp hai nghìn nhân mã cho Lệnh Minh, ta sẽ ở Thương Tùng chờ tin lành.



Trong lòng Giả Tinh vẫn có chút không hài lòng.



Dù sao huynh đệ Bàng Đức vừa mới nhập quân, lại cho họ độc lĩnh nhất quân, e rằng có chút lo lắng.



Nhưng Tào Bằng muốn vậy, y cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đứng dậy nói:



- Ta theo sự an bài của Bàng tướng quân.



Bàng Đức, kích động không ngừng.



Y không phải vì điều gì khác mà chính vì sự tín nhiệm của Tào Bằng.



Đứng dậy chắp tay, Bàng Đức lớn tiếng nói:



- Trong vòng mười ngày, nếu không thể bình định bốn huyện, mỗ xin nguyện đem đầu Hạng Thượng tới gặp người.



Tào Bằng cười to:



- Lệnh Minh không cần như vậy, ta tin ngươi!



Một câu ta tin ngươi khiến cho Bàng Đức hoàn toàn quy thuận, không hề có suy nghĩ khác.



Cùng ngày, Tào Bằng, lệnh cho ba trăm Bạch đà binh, một trăm Phi Mạo, rời khỏi Cô Tang, đi tới huyện Thương Tùng. Cũng trong ngày đó, Bàng Đức dẫn hai nghìn binh mã tới Cô Tang, hướng về phía huyện Loan Điểu xuất kích suốt đêm.



Trong màn đêm, Giả Tinh đứng ở đầu thành Cô Tang, nhìn huynh đệ Bàng Đức đi xa dần, y không khỏi lo lắng.



Thật không hiểu Tào Hữu Học này sao lại tin tưởng Lệnh Minh như thế?



Cuối tháng ba năm Kiến An thứ chín, Cô Tang bị Tào Bằng đạt được.



Được tin Cô Tang thất thủ, Mã Đằng lập tức hạ lệnh Hậu Tuyển, Trình Ngân dừng việc tiếp viện cho Võ Uy, cũng lệnh cho họ, lui về Lệnh Cư đóng quân.



Đầu tháng tư, sau chín ngày Cô Tang bị công chiếm, bốn huyện Loan Điểu, Phiên Hòa dưới uy danh của Bàng Đức, đã dâng thành mà hàng. Sau đó, Bàng Đức dẫn quân tới Đô Dã. Chỉ có điều không chờ y tới Hưu Crư trạch thì tin chiến thắng đã truyền về.



Đường Đề dẫn quân quy hàng, Việt Cát sau khi biết tin, mang theo một đội thân quân, suốt đêm chạy khỏi Hưu Chư trạch, hướng về phía Trương Dịch.