Tào Tặc

Chương 473 : Tào Phi

Ngày đăng: 00:06 22/04/20


Khi đối mặt với Tào Bằng, Khương Phố rõ ràng có vẻ hơi căng thẳng.



Chuyện kể rằng, khí chất bá vương này là một thứ rất khó hiểu, thậm chí có thể nói là tồn tại huyền bí.



Ngươi có thể nói nó có hiện hữu, hoặc cũng có thể nói nó không có.



Con người sống ở tầng lớp thấp nhất, ngay cả sự no ấm cũng khó có thể bảo đảm, thì loại khí chất bá vương này trên cơ bản chỉ là truyền thuyết. Thử nghĩ xem, người đến bụng còn ăn không đủ no, còn có khí chất tinh thần chứ? Mà một người có chức vị cao đã lâu, hoặc là thanh danh hiển hách, trong lúc vô ý, sẽ toát ra một loại khí chất làm người khác khó thở, đó chính là khí chất bá vương.



Tào Bằng đứng trước mặt Tào Tháo, cũng nơm nớp lo sợ.



Nhưng Khương Phố đứng trước mặt Tào Bằng, sự căng thẳng đó, còn hơn cả khi Tào Bằng đối mặt với Tào Tháo.



Nhìn y chân tay luống cuống, nói lắp ba lắp bắp, câu không ra câu, Tào Bằng không kìm nổi mà mỉm cười.



- Khương Phố, chỉ là tán gẫu, không cần câu nệ như vậy.



Hắn không lập tức đè cập ngay vào vấn đề với Triệu Phố, mà trước tiên nói về gia đình của Khương Phố, còn có cả đứa con trai bảo bối của y nữa.



Khương Duy hai tuổi, Tào Bằng đã gặp qua.



Da trắng như ngọc, cực kỳ xinh đẹp, giống hệt búp bê.



Chỉ có điều, Tào Bằng vẫn chưa thể khẳng định, Khương Duy này là Khương Duy đó. Nhưng nhìn qua, Khương Duy này thật sự là đứa trẻ rất thông minh.



Hàn huyên một chút về gia đình, Khương Phố cũng thấy thoái mái hơn rất nhiều.



- Nghe nói, ngươi và Triệu Ngang có quen biết?



Khương Phố ngẩn ra, lắc đầu.



- Mạt tướng chưa gặp qua Triệu Ngang, tuy nhiên Vương phu nhân đối đãi với ta quả thực rất tốt. Lúc đầu, Vương phu nhân vốn định tiến cử ta với Dương Thái Thú nhưng ta không muốn, cho nên mới thuận đến quận Võ Uy.



- Vậy ngươi có biết người tên Triệu Ngang này?



- Triệu tiên sinh ư.



Khương Phố như thức tỉnh, lập tức xúc động.



Từ trong lời nói, Tào Bằng có thể thấy được, người tên Triệu Ngang này đích thực là một chủ nhân tài hoa. Hơn nữa, y có người vợ rất tốt, đó là Hoàng Dị. Hoàng Dị đối nhân xử thế cực kỳ khéo léo, lại có tri thức, hiểu lễ nghĩa, vô cùng tài năng.



Khương Phố nói:



- Nghe Anh Nhi nói, Triệu tiên sinh gặp chuyện lớn, nhất định phải bàn bạc với thẩm thẩm.



Nếu muốn mời Triệu Ngang rời núi, Hoàng Dị là nhân tố quyết định!



Tào Bằng trầm ngâm một lát, liền đưa ra quyết định!



Theo lý mà nói, dường như loại chuyện này, hẳn là hắn phải đích thân đi mời.



Chỉ có điều, Tào Bằng hiện tại quả thật là đi không được. Hắn ngẫm nghĩ một chút rồi lấy từ trên bàn ra một quyển sách sau đó trầm giọng nói:



- Ta có một chuyện quan trọng, hy vọng ngươi có thể đi thay ta một chuyến. Mời toàn gia đình của Triệu tiên sinh đến Cô Tang. Đến lúc đó, ngươi hãy giao quyển sách này cho Triệu tiên sinh. Nói rằng, sách này ta vẫn chưa viết xong, mời Triệu tiên sinh bình định qua. Đương nhiên, nếu tiên sinh không muốn, vậy thì thôi.



Nói xong, Tào Bằng lại bảo Thái Địch mang tới bọc cùng một vài quyển sách khác.



- Sách này, là tặng cho Hoàng phu nhân. Ngươi hãy nói là do Thái đại gia ghi chép lại từ tàng thư của Bá Thị Công, thật sự rất vất vả, hy vọng nàng có thể đến giúp Thái đại gia một tay.



Tào Bằng cảm nhận được địa vị của Hoàng Dị trong lời nói của Khương Phố, cũng là người phụ nữ có học vấn.



Có danh hiệu của Tháiđại gia, nghĩ cũng dễ làm Hoàng phu nhân dao động.



- Bất luận là thành hay không, ngươi chỉ cần chuyển lời tới là được.




- Xin công tử chỉ bảo.



- Thứ nhất, nói với phu nhân, nhất thiết không được hành động mù quáng.



Thế tử mất, chủ công đang thương tâm. Lúc này bất luận là làm việc gì, đều có thể sẽ làm chủ công gai mắt, thậm chí là như đối đầu. Chẳng những không thể hành động mù quáng, hơn nữa còn phải cố gắng hết sức, tận lực trấn an Biện phu nhân. Sao cho trên danh nghĩa, phải thừa nhận địa vị của Thế tử.



Tào Bằng nhìn về phía Hoàn Bình.



Hoàn Bình vội đứng lên, cúi người nói:



- Hoàn Bình đã nhớ kỹ.



- Chuyện thứ hai, cũng rất quan trọng, không kém chuyện thứ nhất.



Tào Bằng day day thái dương, nhắm mắt lại, thấp giọng nói:



- Từ bây giờ trở đi, cuộc sống hàng ngày của Thương Thư đặc biệt quan.. Thương Thư ăn gì, uống gì, gồm cả việc sử dụng thuốc chữa bệnh cho ngài, đều phải được kiểm tra cẩn thận trước khi dùng. Sau khi vô sự, mới có thể để Thương Thư sử dụng, cũng cần phải lưu ý tới sự an toàn của ngài. Hộ vệ bên cạnh ngài, tốt nhất nên để người thân tín đảm nhiệm… Nếu phu nhân tin ta, ta có thể đề cử người đến. Khi ngươi quay trở về, ta sẽ để Vương Song đi cùng ngươi. Tóm lại, từ nay trở đi, bên cạnh Thương Thư phát sinh bất luận chuyện gì, đều không thể sao nhãng.



Tào Bằng trừng mắt, nhìn Hoàn Bình nói:



- Ngươi, có hiểu hay không?



- Đã hiểu.



- Vẫn còn, chuyện thứ ba…



Tào Bằng nhìn Hoàn Bình, trong lòng đột nhiên thầm thở dài.



Ta biến thành kẻ xấu rồi!



Trở nên thờ ơ lạnh lùng, trở nên tàn nhẫn, trở nên coi mạng người như cỏ rác…



- Nói với phu nhân, việc ta nói hôm nay, ngoài ngươi, không được nói cho người thứ ba biết.



Hoàn Bình vội nói:



- Ta đã nhớ kỹ.



- Như vậy, ngươi trước tiên nghỉ ngơi một chút, ta sẽ cho người mang đồ ăn tới.



Trước khi trời sáng, ta sẽ phái Vương Song cùng ngươi trở về Hứa Đô, phải nhanh chóng nói những điều ta dặn với phu nhân.



- Đã hiểu!



Tào Bằng nhìn Hoàn Bình, cười ôn hòa.



Hắn đi ra khỏi thư phòng, dặn Bàng Đức, sai người chuẩn bị cơm nước.



Đồng thời lại cho người gọi Vương Song tới, nói nhỏ với y thế này thế nọ, cứ như vậy dặn dò một hồi lâu.



Vương Song cũng không muốn quay lại Hứa Đô, nhưng Tào Bằng nếu đã dặn dò như vậy, hơn nữa thái độ rất kiên quyết, y cũng liền biết sự việc rất quan trọng.



Ngay sau đó, Vương Song liền lĩnh lệnh, chuẩn bị ngay.



Còn Tào Bằng thì đứng ở cửa hiên, ngón tay nhẹ nhàng gõ nhịp trên lan can.



Tào Phi đã chết, sẽ nảy sinh rất nhiều biến cố. Tương lai sẽ phát triển thành kiểu dáng gì, Tào Bằng không rõ lắm.



Nhưng có một điều hắn có thể cảm nhận được rất rõ ràng!



Hắn, thời gian lưu tại Hà Tây, chỉ sợ là không lâu.