Tào Tặc
Chương 488 :
Ngày đăng: 00:06 22/04/20
Đêm đã khuya!
Tào Bằng mở to mắt, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Lúc trưa uống một chút rượu, sau cùng cũng không biết đã nói cái gì, dù sao khi tỉnh lại hắn phát hiện đã nằm ở trên giường trong phòng ngủ.
Xoay người ngồi dậy, chỉ cảm thấy người rất mát mẻ, dường như có điều gì đó không đúng!
Cúi đầu nhìn lại mới phát hiện mình đúng thật là trống trãi.
Bồn lửa trong phòng đang cháy cho nên cũng không lạnh lắm. Trong không khí có mùi hoa mai, không ngờ ngửi lại có một mùi hương lạ kỳ như thế, khiến cho trong lòng của hắn có chút bấn loạn. Hắn không phải là lần đầu! Phản ứng của cơ thể nói cho hắn biết, sau khi hắn say rượu, quả nhiên là đã xảy ra chuyện. Trong đầu, một hình ảnh cuối cùng trước khi say rượu, dường như là đã cùng với Thái Diễm đối ẩm với nhau.
Là nàng sao?
Tào Bằng hoàn toàn không nhớ được!
Thậm chí ngay cả bản thân đã trải qua chuyện gì cũng nghĩ không ra.
Tuy rằng cơ thể đã được lau chùi, nhưng dấu vết vẫn còn lưu lại trong ký ức kia lại chân thật nói cho hắn biết chắc chắn đã xảy ra một việc.
Đứng lên, mặc quần áo vào.
Tào Bằng bưng bát nước mát ở trên bàn uống một hơi cạn sạch.
Đầu óc mơ hồ dường như được tỉnh táo rất nhiều. Nhưng đoạn trí nhớ trống rỗng vẫn không hiện ra như cũ.
Là Thái Diễm!
Tào Bằng có thể khẳng định.
Việc này có thể xem như là say rượu loạn tính, hoặc là…
Không thể phủ nhận, Tào Bằng rất có thiện cảm đối với Thái Diễm. Không phải chỉ vì Thái Diễm xinh đẹp, mà còn bởi vì nàng có học thức sâu rộng. Sau khi từ nam Hung Nô trở về, Thái Diễm vẫn luôn duy trì trạng thái bình tĩnh, không vì chút đau khổ đã trải qua mà sầu khổ.
Không chỉ có Tào Bằng có thiện cảm với nàng, mà còn có cả Quách Hoàn và Bộ Loan cũng cực kỳ khâm phục.
Nàng có một loại phong cách quý phái, đồng thời cũng có dáng vẻ thành thục mê người. Tào Bằng thừa nhận hắn cũng có đôi lúc có ý không đứng đắn một chút nhưng rốt cục cũng không dám tiếp cận. Dù sao tài học của Thái Diễm, không phải để cái loại đạo tặc như hắn có thể so sánh cùng. Mỗi khi hắn cùng với Thái Diễm đàm luận thi từ văn chương, Tào Bằng đều nơm nớp lo sợ, có một loại cảm giác đặc biệt cẩn thận.
Mà hiện tại…
…An Bình…
Tào Bằng mặc quần áo đi ra khỏi phòng.
Vào cuối thu gió đêm rất lạnh khiến hắn không kìm nổi phải rùng mình.
Từ góc hiên đi ra một nam tử cường tráng, chính là Bàng Minh. Chỉ thấy Bàng Minh bước tới trước, vòng tay thi lễ nói:
Nhưng hiện giờ, Thái Diễm nói những lời này hắn xem như là chuyện đương nhiên, cũng không có gì là bất ngờ.
- Ta sẽ cẩn thận.
Hắn còn muốn nói nữa, nào ngờ Thái Diễm cũng không cho hắn cơ hội đã bỏ đi.
Đứng ở trên đường mòn, Tào Bằng gãi gãi đầu…Thái Diễm làm cho hắn có cảm tưởng hơi khác thường, dường như là muốn giữ khoảng cách với hắn.
Kiếp trước của Tào Bằng cũng không phải là một người hay suy đoán tâm tư của phụ nữ.
Mà sau khi tái sinh dường như hắn cũng không có cơ hội để rèn luyện. Hắn cùng với Hoàng Nguyệt Anh cũng tốt, Hạ Hầu Chân cũng được, có thể ở cùng với nhau coi như là duyên phận. Duyên phận tới rồi, nước chảy thành sông, trên cơ bản cũng không hao tổn nhiều tâm tư.
Bao gồm cả Bộ Loan và Quách Hoàn cũng như thế!
Hiện giờ khiến cho hắn phải suy đoán tâm tư của Thái Diễm, thật sự là có chút đau đầu.
Ngẫm nghĩ một chút, hắn lắc đầu cười khổ, đi theo con đường nhỏ của Thái Diễm, rời khỏi hoa viên.
Kỳ lạ, sao lại không thấy Chân Mật?
Trước kia khi Thái Diễm tản bộ trong hoa viên, Chân Mật nhất định sẽ đi theo nàng làm bạn, nhưng hôm nay tại sao lại chỉ có Thái tỷ tỷ đến đây?
Sau khi trở lại thư phòng, Tào Bằng lại đứng bên cạnh sa bàn bắt đầu suy nghĩ.
Mã Siêu vẫn cứ như cũ không khai chiến, cũng giống như lúc trước, một mặt vẫn gây áp lực đối với Loan Điểu, mặt khác bày thế trận sẵn sàng nghênh địch.
Người này, giống như một con nhím làm cho người ta không thể nào mở miệng.
Không đánh cũng không lui làm cho Tào Bằng cảm thấy vô cùng đau đầu. Tuy nhiên, suy nghĩ của Tào Bằng lại dần dần dịch chuyển theo ánh mắt tới phía trước mặt. Hắn đứng bên cạnh sa bàn, ánh mắt lướt qua huyện Trương Dịch, theo sông Đại Thông, lướt qua Niết Thủy, chăm chú nhìn Doãn Ngô.
Trước mắt mọi việc đã được thông suốt.
Hắn dường như đã tìm được phương pháp phá giải, trên mặt hiện ra một chút tươi cười quỷ dị.
- Công tử!
Bàng Minh ở bên ngoài thư phòng, nhẹ giọng gọi.
- Chuyện gì?
- Cố quân sư đến đây!
- Sao?
Tào Bằng ngẩn ra, chợt mừng rỡ, vội vàng bước nhanh ra khỏi thư phòng, trầm giọng nói:
- Mau mời quân sư đến đây!