Tào Tặc
Chương 489 :
Ngày đăng: 00:06 22/04/20
Gió bấc gào thét, gió Tây Bắc từ bình nguyên Hà Hoàng thổi tới, cuốn theo những bông tuyết trắng như lông ngỗng lả tả rơi khắp bầu trời.
Mã Siêu đứng bên ngoài lều soái, nhìn những bông tuyết trắng đầy trời, trên mặt lộ ra chút nham hiểm, làm cho khuôn mặt tuấn lãng của y có phần dữ tợn.
- Lệnh Cư đã đưa tới lương thực chưa?
Đằng sau có tiếng bước chân truyền đến, Mã Siêu cũng không quay đầu lại hỏi.
Mã Đại ở phía sau y dừng lại bước chân, do dự một chút, hạ giọng nói:
- Vẫn chưa đưa tới… Ta đã phái người đi tới Lệnh Cư thúc giục, nhưng cũng không dám chắc là có thể lấy được lương thực hay không. Ngày hôm qua Lý Việt đã trở về Trương Dịch, cũng không biết có thu gom được chút nào hay không. Huynh trưởng, mới đây mà đã hơn một tháng, tuyết đã bắt đầu rơi, nếu như lương thực không đủ, chúng ta có thể không cầm cự được bao lâu. Theo ý của ta, tốt nhất hay là chúng ta lui về huyện Trương Dịch, rồi sau đó sai người đi tới Doãn Ngô, thúc giục thêm nữa.
Trình Ngân, là người của Phí Ốc.
Ở Lệnh Cư vừa đảm nhận việc kiềm chế quân Tào ở Thương Tùng, đồng thời còn phải đảm nhận thêm nhiệm vụ cung ứng lương thực cho Trương Dịch.
Huyện Trương Dịch là một huyện mà phần lớn là người Khương, đa số chăn nuôi là chính, chỉ một số ít người làm nông. Lúc trước, Trương Dịch Khương dựa vào sự cung cấp của quận Võ Uy mà sống. Bọn họ dùng trâu, dê, ngựa, và còn thu mua da lông ở Hà Hoàng đổi với Mã Đằng để lấy các nhu yếu phẩm cần thiết cho việc ăn, mặc, ở, đi lại. Mà nay quận Võ Uy bị Tào Bằng chiếm cứ, Trương Dich Khương lại đang là lúc trao đổi buôn bán, cho nên ở quận Võ Uy, không thể tránh khỏi xuất hiện tình trạng thiếu thốn lương thực, muối ăn khắp mọi nơi.
Đương nhiên Mã Siêu cũng biết rõ vấn đề này.
Sự trung thành của Lý Việt, y không hề nghi ngờ.
Nhưng nếu muốn thu gom lương thực ở Trương Dịch, quả là rất khó khăn.
Đại quân gần mười ngàn người, mỗi ngày cần một lượng lương thực thật lớn, một huyện nho nhỏ như huyện Trương Dịch làm sao gánh vác nổi?
Trước mắt, có thể dựa vào sự cung ứng không ngừng của quận Kim Thành cũng có thể chống đỡ được một chút.
Nhưng hiện giờ lương thực ở quận Kim Thành nảy sinh vấn đề, khiến cho Mã Siêu nhất thời gặp áp lực.
- Hiện giờ, lương thực trong doanh trại có thể duy trì được bao lâu?
- Lương thực lần trước Trình Ngân đưa tới không còn được bao nhiêu nữa... Trưa này khi ta hỏi chủ bộ, nói là chỉ có thể duy trì được tối đa là mười ngày. Đó là Lý Việt đã mang đi một bộ quân, nếu người của Lý Việt trở về, chỉ sợ cũng chỉ duy trì được khoảng chừng bảy ngày mà thôi.
Mười ngày, nghe qua có vẻ rất tuyệt vời.
Nhưng trên thực tế, mười ngày ở trên chiến trường mà nói, chẳng qua cũng như một cái phất tay mà thôi.
Nếu như Lý Việt thu gom được lương thực thì không nói làm chi, còn nếu như không thu gom được, tất nhiên sẽ nảy sinh phiền phức lớn. Việc đánh giặc dựa vào hậu cần, nếu như hậu cần không thể bảo đảm thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến chiến cuộc. Vỗn dĩ Mã Siêu cho rằng, dựa vào sự cung cấp của quận Kim Thành, vấn đề sẽ không lớn. Nhưng hiện tại xem ra, chỉ sợ quận Kim Thành chưa chắc có thể cung cấp được…
- Không thể động!
Mã Siêu cười khổ một tiếng:
- Sở dĩ chúng ta đóng quân ở nơi này, cũng chính là sợ Trương Dịch Khương phải gánh vác nặng nề.
Nếu lúc này chúng ta trở về, chỉ sợ trong một ngày Trương Dịch Khương sẽ tan vỡ. Tiêu tốn tám ngàn binh mã, Trương Dịch Khương tuyệt đối không thể chống đỡ, chúng ta đóng quân bên ngoài, Trương Dịch Khương có thể ủng hộ hết sức; nhưng nếu trở về, chỉ sợ sẽ xuất hiện mâu thuẫn ngay lập tức. Tuy rằng quan hệ giữa Lý Việt với Trương Dịch Khương rất tốt, đến lúc đó cũng không có biện pháp áp chế được.
...
Mã Siêu dở khóc dở cười!
Không sợ thần giống nhau đối thủ, chỉ sợ trư giống nhau đồng chí. (cái này mình bó tay, hiểu mà không biết dịch ra làm sao…)
Đều lúc này, ngươi còn áp chế ta, còn muốn phải nội đấu? Cháu ngoại của ngươi đã chết, con gái của ngươi bị Tào Bằng bắt được, trong tay ngươi còn có vốn liếng gì để đấu với ta? Trừ khi, ngươi có thêm con gái, đảm bảo vợ cho ta, nếu không cơ nghiệp ở Lương Châu này, sớm muộn tất cả cũng sẽ thuộc về tay ta…Phí Ốc, là chính ngươi tự tìm phiền phức cho mình.
Một chút tâm cơ này của Phí Ốc, sao Mã Siêu lại không thể đoán được?
Nhưng, hiện tại y không có biện pháp nào khác. Ít nhất theo tình hình trước mắt mà nói, nếu như Phí Ốc không ủng hộ y, sớm muộn gì y cũng bị bại.
...
Sau khi y trầm tư một chút, đột nhiên đứng lên nói:
- Hiền đệ, như vậy đi, ta lập tức dẫn người, đi tới trước Doãn Ngô gặp mặt Phí Ốc, thúc giục hắn phân phối lương thực. Ngươi và Lý Việt, một người thủ quân trại, một người thủ Trương Dịch, cần phải đề phòng quân Tào đánh lén.
Hôm trước, thám mã nói Tào Bằng vì cái chết của Vương Mãnh mà đổ bệnh không dậy nổi, đã trở về Cô Tang.
Chỉ là một kế nhỏ, làm sao có thể gạt ta? Đây là hắn muốn dẫn xà xuất động, gạt ta xuất kích... Ta cứ không cho hắn đạt được như ý nguyện, xem hắn có thể kiên trì được bao lâu. Hiện giờ, xem ai nhẫn nại, ra tay trước. Ta đi Doãn Ngô, nhiều nhất năm ba ngày, trước khi ta chưa trở về, ngươi và Lý Việt ghi nhớ, không được hành động thiếu suy nghĩ. Hết thảy đều đợi ta trở về, rồi mới quyết định.
Mã Đại là loại người có tính cách ôn hòa.
Nói cách khác, chính là không có dã tâm, cũng không có chủ kiến gì.
Người khác bảo y như thế nào, y liền cứ thế chấp hành. Mã Đại là một người chấp hành cực kỳ xuất sắc, chứ không phải là một người quyết đoán.
Điểm này theo Tam Quốc Diễn Nghĩa có thể thấy được.
Sau khi Mã Đại theo Mã Siêu quy hàng Thục Hán, cũng không có điểm gì đặc biệt. Ngoại trừ chém giết Ngụy Diên…Ồ, điều này vẫn là do làm theo di chúc của Gia Cát Lượng. Gần như mỗi lần y ra trận đều là y theo lệnh mà đi.
Như vậy, không có thành tựu gì lớn, nhưng cũng sẽ không phạm sai lầm lớn.
Không cần có công, nhưng chỉ cần đừng có quá... Kiếp trước của Tào Bằng, đã từng cười nói với người khác: Gia Cát Lượng ở Thục Hán có thành tựu lớn nhất, chính là đào tạo được một bầy chó biết nghe lời. Cuộc chiến ở Nhai Đình, nếu như Mã Đại làm chủ tướng, không thể có được toàn thắng.
Đáng tiếc, Gia Cát Lượng cuối cùng lại lựa chọn một Mã Tắc không an phận.
Mã Đại chắp tay nói:
- Huynh trưởng yên tâm, ta sẽ đề phòng quân Tào.
Mã Siêu gật đầu, coi như là đã giải quyết được một vấn đề. Trong ngày, y điểm khởi binh mã, không ngại gió tuyết rời khỏi đại doanh, đi thẳng đến Doãn Ngô.
Đợi khi ta có lương thực đầy đủ, đó là ngày chúng ta quyết phân thắng bại!
Tào Bằng, ngươi chờ đó cho ta…