Tào Tặc
Chương 494 :
Ngày đăng: 00:06 22/04/20
Lúc này búi tóc Mã Siêu rối tung, nhếch nhác không thể tả.
Một bên ống tay áo bị xé rách, lộ ra một bên cánh tay. Trên cánh tay có ba đường vết máu, máu thịt lẫn lộn, máu tươi chảy ra đầm đìa.
Đang là mùa đông nên quần áo trên người Mã Siêu khá dày.
Nếu là quần áo mỏng một chút thì một chiêu ưng trảo của Tào Bằng có thể đã xé rách cả cánh tay của gã. Phần ngực áo bào gấm tả tơi dính vết máu. Mã Siêu giãy dụa đứng lên, ánh lửa chiếu rọi xuống lộ rõ khuôn mặt vô cùng dữ tợn.
Tào Bằng đã vận dụng ngàn cân lực để tung ra cú thiết sơn này.
Cũng may là cơ thể Mã Siêu cường tráng, nếu không thì chí ít đã mất nửa cái mạng.
Nhưng dù vậy, Mã Siêu vẫn không ngừng chống đỡ. Hắn nửa quỳ trên mặt đất, ánh mắt đỏ rực nhìn Tào Bằng chằm chằm.
Mặc dù bây giờ là thời kỳ sung mãn của Mã Siêu, Tào Bằng vẫn không hề sợ hãi, hơn nữa lúc này hắn đã phế đi một nửa sức mạnh của Mã Mạnh Khởi. Bản thân hắn hiểu rõ uy lực khi vận dụng cú thiết sơn này. Vốn đây là một sát chiêu trong bát cực quyền. Hơn nữa lúc này hắn mặc trên người áo giáo nặng trịch nên uy lực càng lớn hơn nữa. Nếu là người bình thường thì không thể nào chống đỡ được.
Tàp Bằng cười ha hả, xoay người nhặt lên một thanh trường đao trên mặt đất, đi nhanh về phía Mã Siêu.
Mã Siêu muốn đứng lên ứng chiến nhưng ngực gã đau nhức khiến gã có cảm giác giống như bị tê liệt, không còn chút sức lực nào.
Gã trơ mắt trừng trừng nhìn Tào Bằng đi tới nhưng không thể ngăn cản được.
-Mạnh Khởi, hôm nay ngươi bại không phải vì chiến đấu mà bởi vì ngươi không thấy rõ thời thế thiên hạ.
Tào Bằng đi đến trước mặt Mã Siêu không kìm nổi bật ra một câu.
Mã Siêu cười to, mắng:
-Tiểu tặc đừng vội đắc ý. Mã Siêu cho dù chết cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.
-Vậy để ta xem ngươi không buông tha ta thế nào.
Tào Bằng vừa nói thì giơ tay nâng trường đao lên.
Trong ánh lửa, ánh sáng của trường đao lấp lánh, lộ ra tử khí lạnh lẽo.
Nhìn thấy ánh đao lạnh lẽo, Mã Siêu nhắm mắt lại, trong lòng thầm nhủ một tiếng: “xong rồi!”
Gã đã mất sức phản kháng chỉ có thể nhắm mắt chờ chết. Nói thì chậm nhưng khi đó thì nhanh. Ngay khi Tào Bằng giơ tay bổ trường đao xuống thì trong tích tắc nghe một tiếng dây cung vang lên, một mũi tên bay tới.
Tào Bằng giật mình vội vàng nghiêng mình tránh qua nhưng đã thấy mũi tên kia bay vút tới vào chính giữa cổ tay Tào Bằng. Tào Bằng “A” lên một tiếng, trường đao trong tay hắn rơi xuống mặt đất. Hắn phản ứng cực kỳ nhanh, để trường đao rơi khỏi tay trong nháy mắt, bay ngược về phía sau. Đầu tiên Mã Siêu ngẩn ra rồi sau đó nhặt trường đao lên định chém Tào Bằng nhưng đã chậm. Một đao hung ác chém vào trong khoảng không.
Tào Bằng cầm roi ngựa đánh khe khẽ.
Sau khi hắn xác định không có ấn tượng gì với cái tên Hồ Tuân này thì đã bỏ qua người này.
Đối với Tào Bằng mà nói, Hồ Tuân chẳng qua chỉ là một tên tiểu tốt.
Nếu hiện giờ Phí Ốc đã tạo phản thì kế tiếp chính là lúc thu chức quan Võ Uy chiến sự. Hắn ngẫm nghĩ một lát rồi gỡ một tấm thẻ bài ở thắt lưng ra đưa cho Mã Ngoạn: -Mã tướng quân, làm phiền ngươi phái một người tâm phúc lập tức đi tới Thương Tùng, lấy lệnh bài này gặp Phan Chương Bàng Thống, sau đó lệnh cho bọn họ lập tức xuất binh, giáp công đánh Trương Dịch nhi.
Tào Bằng nói chuyện nhưng lại nhìn qua Phí Ốc.
Phí Ốc làm sao có thể không rõ ý của Tào Bằng.
Y lập tức chắp tay trên lưng ngựa: -Công tử yên tâm. Ta lập tức phái người báo tin cho Trình Ngân bên kia, bảo hắn xuyết thủ doãn nhai. Xin công tử phái người tiếp nhận chức lệnh cư. Còn về phía Du Trung, ta đã phái người đi, chắc là sẽ có kết quả rất nhanh.
-Như vậy rất tốt!
Tào Bằng gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
Hắn do dự một chút rồi hạ giọng nói: -Còn có một việc phải làm phiền Phí công.
-Xin công tử chỉ giáo.
-Thạch Thao, huyện lệnh Lâm Thao hiện giờ không rõ tung tích. Huynh trưởng kết nghĩa của ta là Vương Mãi cũng không biết tung tích. Ngoài ra, đại tướng tâm phúc của ta là Bàng Đức lãnh binh lẻn vào Lũng Tây, đến nay cũng không rõ tin tức. Mạng lưới quan hệ của Phí công ở Lương Châu rất rộng, giao hữu nhiều. Cho nên Tào mỗ mới có yêu cầu quá đang, mong Phí công bỏ tâm hỏi thăm tin tức của bọn họ giúp ta.
Trong lòng Phí Ốc liền thoải mái.
Tào công tử nhờ ta giúp việc riêng, là coi ta như người một nhà.
Hắn vội vàng nói: -Công tử yên tâm. Phí mỗ chắc chắn nghĩ biện pháp mau chóng tìm được bọn họ.
Tào Bằng thở dài một hơi.
Hắn quay đầu ngựa, vẻ thản nhiên nói: -Mã Siêu thua chạy, sớm muộn gì Mã Đằng cũng nhận được tin tức. Mã Ngoạn tướng quân!
-Dạ!
-Ta muốn cho ngươi mượn binh mã, đánh úp trong đêm.
Thừa dịp Mã Đằng chưa nhận được tin tức thì thừa dịp đánh úp, cùng hắn tử chiến một trận. Không biết tướng quân có nguyện theo ta?