Tào Tặc
Chương 495 :
Ngày đăng: 00:06 22/04/20
Cửa đông huyện Lâm Triệu..
Tiếng la hét náo động buổi sáng yên tĩnh, vang vọng tận trời cao, mãi không ngừng.
Dưới thành, quân Tào dàn trận tấn công mạnh mẽ về phía Lâm Thao. Một chiếc tỉnh lan xa (một loại xe công thành chuyên dùng để chở cung thủ lên cao) đang chậm rãi tiến đến khoảng đất trước thành. Tường thành của huyện Lâm Triệu không cao, khoảng chừng hơn bảy trượng. Còn tỉnh lan xa của quân Tào có bốn tầng, chiều cao khoảng tám trượng, phía dưới ở một đầu có bò Tây Tạng chậm rãi kéo lên trước. Cung thủ đứng trên tỉnh lan xa bắn tên liên tiếp lên thành Lâm Thao, không chế cung thủ trên thành. Tuy nhiên, mỗi khi tỉnh lan xa tiếp cận tường thành Lâm Thao thì trong tường thành lại bay ra một tảng đá lớn cùng với tiếng ầm thật lớn mang theo vạn phần quân lực bay về phía tỉnh lan xa.
Ầm!
Một chiếc tỉnh lan bị đá lớn oanh kích mấy lần, rốt cuộc không chịu nổi, đổ sập xuống.
Tỉnh lan xa đổ sập khiến cung tiễn thủ của quân Tào trên xe rơi xuống, đầu rơi máu chảy, thương vong hơn phân nửa.
Cam Ninh nhíu lông mày, lệnh cho chiến xa tiến lên.
Hắn vịn tay lên lan can chiến xa, đứng trước tường thành Lâm Thao, sắc mặt xanh mét.
-Tướng quân, không thể cứng rắn tấn công như vậy được!
Một gã giáo úy tháo chạy từ chiến trường về, quỳ gối cất tiếng khóc ròng:
-Tấn công như vậy, các huynh đệ tử thương thực là thê thảm và nghiêm trọng.
Cam Ninh nghe được giận tím mặt:
-Đồ khốn kiếp, dám làm loạn sĩ khí trước quân ta.
Ta hỏi ngươi. Ngươi là bộ hạ của ai? Đã từng nghe qua tiếng Minh Kim chưa? Trước kia ta đã hạ lệnh kẻ nào dám sợ sệt chiến đấu thì giết bất luận tội. Nay hai tội gộp làm một. Người đâu, kéo đồ sợ chết này xuống cho ta, chém!
Cam Ninh không để cho tên giáo úy kia cơ hội để giải thích.
Từ hai bên chiến xa, hai gã quân giáo chạy lên. Một gã cầm lấy đầu tên giáo úy kia, một gã tiến tới giơ đao chém xuống, chặt đầu tên giáo úy trước trận.
Tức thì, quân Tào câm như hến, không ai còn dám nhảy ra nói gì.
Cam Ninh lạnh lùng nói: - Nổi trống, tấn công lần nữa!
“Rầm rầm”. Hơn mười mặt trống da trâu rung lên ầm ầm.
Quân Tào vừa bị bức lui nghe thấy tiếng trống ầm ầm vang lên, liền tấn công liều chết về phía tường thành Lâm Thao.
Dần dần hắn có phần không ngăn cản được, không ngừng lui về phía lỗ châu mai trên tường thành. Tuy rằng Bạch Linh binh đều trèo lên thành nhưng dù sao vẫn là số ít. Cam Ninh tức giận đến mức thét lên, trường đao trong tay càng vung lên hung mãnh nhưng vẫn không ngăn cản được
Thanh niên kia giống như âm hồn, tiếp tục áp sát về phía Lý Kham.
Khi khoảng cách còn lại hơn hai mươi bước, Lý Kham mới cảm thấy được sự tồn tại của hắn.
- Ngươi là người phương nào, vì sao không ra chiến đấu?
Sắc mặt thanh niên kia dữ tợn, nhếch miệng cười, lộ ra một hàm răng trắng.
Hắn đột nhiên phát lực, dũng mãnh đi tới hai bước:
-Ông nội Vương Mãnh hôm nay đặc biệt tới lấy mạng chó của ngươi đây, xem đao.
Tay chém đao xuống, huyết quang hiện lên.
Một gã lính bị thanh niên chém thành hai nửa ngay tại chỗ, ruột rơi lả tả xuống đất. Tên lính kia kêu lên thảm thiết khiến Lý Kham thất kinh trong bụng. Hắn vội vàng quay đầu lại xem xét thì thấy một thanh niên mặc đồ lính Tây Lương, dũng mãnh như hổ đang đánh tới phía hắn.
Phía sau hắn còn theo sau một đội quân lính.
Cầm đầu là một người trung niên rậm râu, bàn tay cầm một thanh kiếm sắc.
Hắn nhảy vào trong đám người, vung kiếm trong tay, ánh kiếm chớp sáng. Lưỡi kiếm không ngừng lấy đi tính mạng của binh lính thân cận Lý Kham. Hai người họ dẫn đầu. Mà mỗi tên lính Tây Lương đi phía sau hai người kia đều giống như mãnh hổ xuống núi. Chiêu thức của bọn họ rõ ràng là đấu pháp của kẻ giang hồ hiệp khách, khiến cho bọn binh lính thân cận khó có thể ngăn cản.
-Lý Kham, chạy đi đâu!
Cánh tay của thanh niên kia quấn vải, trong chớp mắt đã kề tới trước mặt.
Lý Kham giật mình vội vàng rút đao đỡ. Hai thanh đại đao va vào nhau “đang” một tiếng. Thanh trường đao của Lý Kham lập tức gãy ra làm hai đoạn.
Người thanh niên cười dữ tợn:
- Lý Kham, để mạng lại!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh. Người thanh niên chạy lên vài bước rồi bay lên không, đại đao vung lên, một lực ngàn cân như chém Hoa Sơn bổ xuống về phía Lý Kham. Lý Kham sợ tới mức quẳng đoạn đao cầm trong tay, xoay người muốn chạy đi. Người thanh niên kia lập tức đổi chiêu. Đại đao bất thình lình quét ngang, vết máu lấp lánh trên lưỡi đao, nhỏ xuống...
Một đường máu phụt ra!