Tào Tặc

Chương 498 :

Ngày đăng: 00:06 22/04/20


Bóng đêm bao phủ khắp bầu trời.



Màn đêm của thành Thu Đạo âm u làm mọi người cảm thấy vô cùng ức chế. Phía đầu thành tối đen như mực, chỉ thấy bóng người lắc lư như ma quỷ. Ở dưới cửa thành, từng hàng những chiếc đầu người máu chảy đầm đìa treo bên trên đang đung đưa không ngừng trong gió.



Trong không khí, mùi máu tươi bốc lên nồng nặc.



Từng đống xác chết không đầu bị ném bên ngoài thành, làm cho người ta cảm thấy ớn lạnh.



Xa xa, ở đại bản doanh của quân Tây Lương đèn đuốc sáng trưng.



Trong bóng đêm, Tào Bằng tay vịn lỗ châu mai, sắc mặt u ám lạnh lẽo.



Hắn lẳng lặng đứng đó, khắp người phát ra luồng khí lạnh, khiến mọi người cảm thấy khó chịu hơn cả gió tây bắc. Toàn thân hắn mặc áo trắng bay phần phật trong gió. Không chỉ có Tào Bằng mặc áo để tang mà tất cả quân Tào trong thành đều mặc như thế.



- Công tử, hương án đã chuẩn bị xong.



Bàng Minh mặc đồ tang, đi đến trước mặt Tào Bằng.



Tào Bằng gật đầu, liếc nhìn về phía đại doanh của quân Tây Lương ở đằng xa, trong mắt lóe ra ánh hận thù.



Hắn xoay người đi vào trong đại sảnh ở cổng thành, chỉ thấy trong sảnh đã được bố trí thành một linh đường, khăn trắng một màu bay phấp phới trong gió, tạo ra cảnh tượng cực kỳ bi ai. Trên hương án ở chính giữa đặt linh vị vủa Vương Mãnh.



Sau khi Vương Mãnh tử trận, thi thể cũng mất theo ngọn lửa.



Tào Bằng cũng không tìm thấy thi thể của ông, chỉ có thể lấy linh vị để thay thế.



Hắn đi lên, đỡ lấy thẻ hương từ tay Bàng Minh, quỳ trước linh cữu nén giọng nói:



- Thế phụ, chất nhi hôm nay đã cho người đòi lại chút công bằng cho thế phụ. Một khi tên Mã tặc chưa chết, chất nhi tuyệt đối không thu binh??.... Mong thế phụ phù hộ để chất nhi có thể chính tay lấy thủ cấp của tên Mã tặc đó ở thành Thu Đạo này, báo thù rửa hận cho thế phụ.



Chất nhi xin thế phụ phù hộ cho Đầu Hổ bình an vô sự.



Đợi chiến sự chấm dứt, chất nhi sẽ tự mình đi tìm kiếm tung tích của Đầu Hổ ca… chất nhi xin thề với người, nếu Đầu Hổ ca xảy ra chuyện chẳng may, cháu sẽ dùng thành Bạch Mã và mười vạn tính mạng quân Khương để tế linh hồn người và Đầu Hổ ca.



Bàng Minh im lặng đứng sau Tào Bằng.



Còn bên ngoài đại sảnh, bạch đà binh xếp thành hàng ngay ngắn.



Giọng nói của Tào Bằng vang lên từ trong linh đường, loáng cái đã truyền khắp đầu thành Thu Đạo.



Lời thề trong trẻo nhưng lạnh lùng, làm mọi người không khỏi nổi da gà. Bàng Minh thậm chí có thể ngửi được mùi máu tanh tràn ngập trong không khí.



- Thề giết Mã Đằng



- Thề giết Mã Đằng



- Thề giết Mã Đằng



Cũng không biết ai hô lên trước tiên nhưng nó giống như dịch bệnh lan tràn trong nháy mắt.



Trên thành Thu Đạo vang dội tiếng hò hét đến khản cả giọng của quân Tào, thề giết Mã Đằng… truyền ra mãi xa.



- Đốt đuốc lên!
Hắn xua tay ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, sau đó ho khan vài tiếng và nói:



- Nay dù đã chiếm được Địch đạo, nhìn như chiếm thế thượng phong. Tuy nhiên theo ta thấy, bọn chúng chưa chắc có thể trụ được…. Mạnh Khởi ở Loan Điểu còn đang ghìm giữ chủ lực của Tào quân, cho nên Tào quân ở Thu Đạo chắc chắn không nhiều binh lực. Sáng mai sau khi trời sáng, đại quân ta sẽ xuất kích, tấn công Địch Đạo... Chỉ cần giành lại Địch Đạo, đương nhiên có thể ổn định tâm lý quân sĩ. Đến lúc đó, chúng ta có thể ổn định trận tuyến.



- Chủ công nói rất đúng.



- Có điều như thế này, chúng ta muốn giành lại Kim Thành, e là tương đối khó khăn.



Ta dự định để Mạnh Khởi trở về, chờ hắn tới sẽ giao cho hắn chủ trì quân vụ, ta sẽ về Vũ Đô dưỡng thương.



Các tướng nghe vậy, liên tục gật đầu tán thành.



Nếu Mã Siêu đến chủ trì quân vụ, đó là lựa chọn tốt nhất.



Tuy nhiên muốn đoạt lại quận Võ Uy, e là càng khó khăn hơn… Cũng may mà còn có hai quận Lũng Tây và Vũ Đô, vùng đất có mười bảy huyện, nhưng thật ra tốt hơn nhiều so với trước đây ở quận Võ Uy. Hơn nữa, giữ vững Lũng Tây Vũ Đô, lưng dựa vào Hán Trung, có thể giành được sự ủng hộ của Trương Lỗ. Đợi nghỉ ngơi một thời gian, binh mã sĩ khí khôi phục lại, tự nhiên có thể đánh lại Võ Uy.



- Tại hạ đợi chủ công dạy bảo.



-Đã thế, đợi sau khi trời sáng sẽ giành lại Thu Đạo, xin nhờ các chư vị.



- Mạt tướng nguyện quên mình phục vụ…



Đúng lúc này ngoài doanh trại có một cuộc náo loạn.



Từ đầu thành Địch Đạo, loáng thoáng vang đến từng chuỗi âm thanh, hơn nữa càng lúc càng lớn, càng ngày càng rõ.



-Chuyện gì vậy?



Mã Đằng nhíu mày, trầm giọng hỏi.



- Là Tào quân ở Thu Đạo đang gào thét.



- Bọn chúng hô cái gì?



- Bọn chúng đang hô…



Tiểu giáo có phần chần chừ.



Mã Đằng tức giận quát:



- Nói!



- Bọn chúng đang hô, thề giết Mã Đằng.



Mẵ Đằng ngẩn ra, trên khuôn mặt trắng bệch hiện lên một sắc hồng. Nghe thấy tiếng hét của Tào quân, y không kìm nổi sự giận dữ liền hét lớn một tiếng:



- Tiểu tặc bắt nạt ta quá đáng, ngày mai, ta chắc chắn giành lại được Địch Đạo…



Khí huyết trong lồng ngực chảy mạnh.



Đầu Mã Đằng quay cuồng, cổ họng cảm thấy có chút vị ngọt, một ngụm máu tươi phun ra, y gục xuống, hôn mê bất tỉnh…..