Tào Tặc

Chương 5 : Đại trượng phu giết người

Ngày đăng: 00:01 22/04/20


Vương Mãnh vác Thiết xoa đi ở phía sau.



Có điều cặp mắt sáng ngời của gã vẫn nhìn Tào Bằng chằm chằm. Vương Mãnh cũng là người biết nhìn. Năm nay gã ba mươi sáu tuổi chỉ là một người thợ săn bình thường trong trấn Trung Dương. Nhưng mười sáu năm trước, cả tám châu chấn động với loạn Thái Bình, y cũng là nhân vật số một.



Trong loạn Thái Bình, Trương Giác tự phong mình là tướng quân thu nạp tới ba mươi sáu phương.



Cứ vạn người y chia ra thành một phương, lúc ít một phương cũng phải tới sáu, bảy ngàn người do một đại soái đứng đầu. Mà năm đó, Vương Mãnh chính là tiểu đại soái của một phương, trong tay có tới mấy ngàn binh mã.



Sau khi Trương Giác chết, tất cả tản mạn khắp nơi.



Vương Mãnh thấy đại thế đã mất nên nản lòng, thoái chí về ở ẩn núi Trung Dương là một tên thợ săn.



Rất nhiều người đều biết rằng Vương Mãnh là giặc Khăn Vàng nhưng không ai ngờ được gã lại là một đại soái của một phương.



Một người như Vương Mãnh thì tầm mắt chắc chắn phải hơn hẳn hai vợ chồng Tào Cấp.



Biểu hiện hôm nay của Tào Bằng đã vượt ra ngoài sự dự đoán của Vương Mãnh. Đứa bé này dường như so với trước khi bị bệnh có chút gì đó. Trước đây, Tào Bằng rất yếu, tình tình lại hơi quái gở, lá gan rất nhỏ.



Vương Mãnh không ưng lắm nhưng vì hắn không phải con y. Còn Tào Cấp và y lại có quan hệ rất tốt cho nên cũng không nói gì.



Mỗi lần Vương Mãi ra mặt vì Tào Bằng, nói thẳng cũng là ý của Vương mãnh.



Nếu không, một tiểu tử háo thắng như hổ làm sao lại chơi với một tiểu tử ốm yếu và nhát gan? Có điều sau đó Tào Bằng và Vương Mãi lại biến thành bạn tốt. Đừng có thấy Tào Bằng thân thể yếu ớt mà nhầm, đầu óc của hắn không hề kém.



Rốt cuộc thì đứa bé này cũng trưởng thành.



Vương Mãnh cũng không nghĩ nhiều, chỉ có điều trong mắt có chút vui vẻ.



Cả bốn người trở về nhà họ Tào. Tào Cấp vừa mới thấy Trương thị như vậy liền nóng nảy..



- Mẹ chúng nó làm sao vậy?



Không để Trương thị lên tiếng, Vương Mãnh đã nói trước:



- Hiền đệ! Chúng ta vào bên trong nói đi. Đầu Hổ! A Phúc! Các ngươi ở ngoài chơi, đợi lát nữa rồi ăn cơm.



Nói xong, y và Tào Cấp đỡ Trương thị đi vào trong phòng.



Tào Bằng và Vương Mãi đứng ở bên ngoài, chẳng biết làm gì.



- Tại sao không cho chúng ta đi vào?



Vương Mãi tức giận lẩm bẩm, nhìn có chút khó chịu.



Còn Tào Bằng lại hết sức bình tĩnh. Hắn trầm ngâm một lát rồi hỏi:



- Vương Mãi! Trên người ngươi có tiền không?



Vương Mãi sửng sốt lấy năm đồng tiền đưa cho Tào Bằng:



- Có một ít. Ngươi cần tiền làm gì?



- Ta muốn ra chợ, mua cho mẹ một ít thuốc.



- Vậy ta đi với ngươi.



Vương Mãi là người hiếu động cho nên đứng lên.



Tào Bằng cũng không từ chối, liếc mắt nhìn vào trong nhà, sau đó cùng với Vương Mãi đi ra ngoài.



Hắn và Vương Mãi nói chuyện với nhau rất to nên người trong nhà có thể nghe được loáng thoáng.



Vương Mãnh cười nói với Tào Cấp và Trương thị:



- Hiền đệ! Đệ muội! Chúc mừng các ngươi. A Phúc bây giờ còn nhỏ nhưng tương lai chắc chắn sẽ có thành tựu.



Trương thị nằm trên giường, mặt vẫn còn đầy vết bầm. Có điều nghe Vương Mãnh nói vậy, nàng vẫn cảm thấy ngọt ngào. Uất ức lúc trước hoàn toàn biến mất.



Tào Cấp hỏi:



- Ca ca! Có chuyện gì xảy ra vậy?



Y còn chưa rõ chuyện gì xảy ra. Nhưng nhìn Trương thị như vậy, y cũng biết vợ mình phải chịu sự uất ức.



- Chuyện này để cho đệ muội nói đi. Ta không rõ lắm.



Trương thị nghe thấy vậy cảm thấy tủi thân, chưa nói được tiếng nào mà nước mắt đã chảy ròng ròng.




Trước đây, Tào Cấp còn có chút băn khoăn về chuyện rời khỏi cố thổ.



Nhưng hiện tại việc đã đến nước này thì y cũng không còn nghĩ nhiều nữa. Sau khi thương lượng, cả hai liền đồng ý.



- Hiền đệ! Theo ta thấy thì việc này phải nhanh chóng.



Tào Cấp cảm thấy đau đầu, nhỏ giọng nói:



- Huynh trưởng! Không tới mức gấp như vậy chứ?



- Đêm dài lắm mộng huynh đệ à.



Vương Mãnh khuyên nhủ:



- Ngươi cũng đừng băn khoăn, cái gì vứt bỏ thì vất bỏ. Sau khi chúng ta yên ổn thì có thể mua lại.



- Nếu vậy thì cứ theo ý của huynh trưởng...



Cả hai nhà bàn luận rất lâu, thoáng cái trời đã khuya.



Hai vợ chồng Tào Cấp cáo từ ra về. Vương Mãnh đánh thức Vương Mãi dậy chuẩn bị thu dọn đồ đạc.



- Cha! Lúc nào chúng ta đi?



- Tất nhiên càng nhanh càng tốt. - Vương Mãnh lấy từ trong cái rương ra một cái túi da to rồi bỏ tất cả những thứ gì cần vào đó. Trong thời đại loạn lạc này trong tay cần phải có binh khí. Mấy thứ cung tiễn của hắn đều có được từ những năm lăn lộn trên chiến trường.



- Đúng rồi! Cây đao hôm qua ta mua cho ngươi đâu?



Vương Mãnh đột nhiên mở miệng hỏi.



Vương Mãi sửng sốt rồi trả lời:



- A Phúc mượn rồi... Hắn thấy cây đao của con đẹp cho nên muốn mượn chơi một chút. Sáng mai con sẽ tìm hắn lấy lại.



- A phúc mượn?



Vương Mãnh gật đầu, đang định thu dọn đồ đạc tiếp thì chợ run người, quay lại hỏi:



- A Phúc cần đao làm gì?



Vương Mãi ngạc nhiên nói:



- Con không biết.



- Thằng nhóc này.



Vương Mãnh nhíu mày, trong lòng có chút bộp chộp.



Nhưng y tự lắc đầu, cười nói với mình:



- Bình thường thằng nhóc đó vốn nhát gan, không có cái can đảm đó chứ? Không thể có chuyện đó.



Nghĩ tới đây, y lại ngồi xuống, tiếp tục thu dọn đồ đạc.



Đúng vào lúc này, có tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.



Vương Mãnh đứng dậy mở cửa thì thấy Tào Cấp đang thở hồng hộc, nét mặt có sự sợ hãi.



- Hiền đệ! Có chuyện gì...



Tào Cấp nuốt nước bọt rồi cắt lời Vương Mãnh:



- Đại ca! Bằng nhi của nhà ta có tới đây không?



- A Phúc?



Vương Mãnh ngẩn người:



- Không có. Ta và Đầu Hổ vẫn ở nhà không thấy nó đến đây.



- Vậy nó đi đâu?



Tào Cấp lo lắng dậm chân:



- Sau khi ta và mẹ nó về nhà thì phát hiện không thấy nó đâu...