Tào Tặc

Chương 6 : Đại trượng phu giết người (2)

Ngày đăng: 00:01 22/04/20


Trời đã tối rồi.



Một ngàn tám trăm năm trước, ở trấn Trung Dương không có khả năng sống về đêm. Nơi này không có tửu quán buôn bán suốt đêm, cũng không có thanh lâu đầy tiến oanh ca yến hót. Tất cả mọi người sau một ngày bận rộn liền về nhà nghỉ ngơi...



Trong khu chợ vắng lặng không nhìn thấy bất cứ một người nào trên đường.



Tào Bằng mặc một cái áo màu xám, dựa vào bóng đêm đi men theo bờ tường cao.



Thấy xung quanh không có người, hắn đi tới dưới chân tường, đẩy lớp cỏ khô liền xuất hiện một cái chuồng chó. Có điều, nhìn đống cỏ khô có thể thấy bị bỏ đã nhiều năm. Tào Bằng hít một hơi thật sâu, thấp người chui theo chuồng chó qua tường. Hắn ngồi xổm dưới chân tường, quan sát xung quanh một cách cẩn thận.



Đây là hậu viện của cửa hàng Thành Ký, có hai dãy phòng xá cao thấp.



Một dãy dùng để làm kho còn một dãy thì để ở.



Vào kiếp trước, Tào Bằng từng tiếp xúc với những hạng người như Thành Kỷ nên hắn biết rõ, người như vậy lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo.



Kẻ có tiền để ý tới cái gì?



Đáp án rất đơn giản đó là mặt mũi.



Ban ngày, Vương Mãnh không nể mặt Thành Kỷ, với tính cách của y làm sao có thể nén giận?



Chưa nói tới chuyện này còn liên quan tới Tào nương tử. Chỉ với việc Thành Kỷ cướp đoạt ngọc bội của mẫu thận, Tào Bằng cũng không buông tha cho y dễ dàng.



Hắn còn nhớ trong một cuốn tiểu thuyết có một câu nói: Trong lòng của mỗi người đều có một con dã thú.



Đối với pháp trị của xã hội thì hiệu quả của nó là điều hiển nhiên. Pháp luật mạnh sẽ khiến cho con người kìm nén con dã thú trong lòng chặt chẽ. Tào Bằng vốn là người thực thi pháp luật cho nên hiểu rõ điều đó. Cho tới nay, sống lại cách đó một ngàn tám trăm năm, đứng trong thời loạn thì đủ mọi thứ ràng buộc đều gần như bằng không. Ban ngày, khi Tào Bằng đưa mẫu thân đi phát hiện ra ánh mắt của Thành Kỷ và Tam lão ẩn chứa sát khí... Ngay lúc đó, Tào Bằng biết chuyện này còn chưa thể chấm dứt.



So với để cho chúng làm hại thì chẳng bằng mình chủ động ra tay trước.



Tiếng súng nổ bên sông không chỉ làm cho hắn mất đi mạng sống mà còn đặt một cái gông trong lòng Tào Bằng.



Người không động tới ta, ta chẳng chạm tới người...



Nhưng các người đã động tới ta thì đừng có trách ta lòng lang dạ sói.



Tào Cấp là một người trung thực nhân hậu, sau khi y biết được chuyện này thì phản ứng đầu tiên muốn chạy tới nói chuyện phải trái với Thành Kỷ để lấy lại sự công bằng. Nhưng Vương Mãnh với những kinh nghiệm sống trước kia thì Tào Bằng không rõ lắm mà cũng chẳng muốn tìm hiểu. Nhưng hắn biết, có lẽ Vương Mãnh là người vô pháp vô thiên còn hiện tại...Vương Mãi đã trở thành gánh nặng của y, làm cho y không thể làm theo ý mình.



Thật ra Vương Mãi cũng là một tên vô pháp vô thiên cho nên chuyện này không thể nói cho gã biết.



Vì vậy mà Tào Bằng quyết định tự mình tới đòi lại sự công bằng.



Thừa dịp đi mua thuốc, Tào Bằng quan sát cảnh tượng của cửa hàng Thành Ký nên cũng phát hiện trong nhà này không có chó. Hắn biết, cửa hàng Thành Ký ở trấn Trung Dương là một chỗ tốt nhất. Căn cứ theo những gì hắn biết thì bình thường khi Thành Kỷ tới trấn Trung Dương đều ở cửa hàng...



Không phải Tam lão không nhiệt tình mà Thành Kỷ là một người thích hưởng lạc.



Nếu ở cửa hàng của mình thoải mái thì y không thể ở nhà của người khác.
Lúc này, Tào Bằng cũng không vội vàng, giơ tay cứa một dao vào mặt Thành Kỷ.



Thân mình mập mạp của lão co giật hai cái rồi gục xuống vũng máu, đầu chúi xuống đất...



Có điều, Tào Bằng dùng sức quá mạnh cho nên con dao gẫy làm hai đoạn. Một đoạn dao vẫn ở trên đầu Thành Kỷ.



Tào Bằng cầm nửa con dao còn lại dắt bên hông, thoát khỏi tay Thành Kỷ sau đó cầm lấy cái hộp gỗ ở trên giường.



Hắn mở ra xem thì thấy vàng và ngọc bội vẫn còn ở bên trong liền cho vào trong ngực. Sau đó, Tào Bằng liếc qua thi thể của Thành Kỷ rồi tiến tới cởi một cái gói to ở bên hông của y, ước lượng một chút thì thấy khoảng năm xâu tiền, ít nhất cũng phải hai, ba quan. Tào Bằng chẳng hề do dự nhét nó vào trong ngực rồi lặng lẽ ra khỏi phòng.



Do Tào Bằng làm gọn ghẽ cho nên không có nhiều tiếng động.



Tên hộ vệ ở phòng bên hiển nhiên là cũng ngủ như chết nên không cảm nhận được chuyện xảy ra ở bên này. Làn không khí trong trẻo đập vào mặt khiến cho suy nghĩ của Tào Bằng hết sức thông suốt.



Hắn đóng kỹ cửa phòng, xem xét không có động tĩnh liền như một con mèo nhỏ chạy tới chỗ chuồng chó.



Quay ra theo đường cũ, Tào Bằng đứng bên tường, dọn lại đống cỏ khô rồi nhìn xung quanh. Thấy không có người hắn mới theo con đường nhỏ mà chạy đi. Mới đi được ba, bốn trăm mét, Tào Bằng mới dừng lại, vịn vào một thân cây bên đường mà thở dốc.



Kiếp trước hắn giết rất nhiều người.



Có điều khi đó hắn lấy thân phận là người chấp pháp.



Hiện tại, hắn lấy thân phận của một tội phạm giết người, nên sự kích thích và khủng hoảng trộn lẫn với nhau khiến cho hắn mất một lúc lâu vẫn chưa ổn định.



Không được, phải nhanh chóng trở về.



Nhân trước khi trời sáng rời khỏi trấn Trung Dương, nếu không thì hậu hoạn vô cùng.



Tào Bằng nghĩ tới đây liền đứng dậy, chuẩn bị về nhà.



Đi ra ngoài lâu như vậy, hắn cũng không định nói dối. Trừng phạt Thành Kỷ đúng tội, giết y rồi có lẽ càng khiến cho Tào Cấp thêm quyết đoán. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn



Buổi chiều, vợ chồng Tào Cấp nói chuyện với nhau, Tào Bằng cũng nghe được.



Đừng có thấy Tào Cấp nói như vậy nhưng Tào Bằng biết Tào Cấp vẫn còn do dự.



Có lẽ chỉ có dùng cách này mới có thể làm cho Tào Cấp không còn sự lưu luyến. Lúc này, trấn trung dương đã đầy chuyện thị phi.



Rẽ qua chỗ quanh, đi về phía trước là có thể thấy nhà mình.



Tâm trạng của Tào Bằng hết sức bình tĩnh, đang suy nghĩ thì đột nhiên từ trong bóng tối có người lao ra, túm lấy cánh tay của hắn.



- Hỗn tiểu tử! Không ngờ ngươi cũng dám giết người.



Trong phút chốc, Tào Bằng hồn bay phách lạc, hai chân mềm nhũn, suýt ngồi xuống đất.