Tào Tặc
Chương 506 : Đại trượng phu ân đền oán trả
Ngày đăng: 00:07 22/04/20
Vi Lương Châu?
Có lẽ trong lòng Tào Bằng, Vi Đoan chính là một Lương Châu giả mạo. Tạm gác lại ân oán cá nhân không nói, cái tên Thứ sử Lương Châu này vì mưu cầu tư lợi, đem vật tư bị cấm mang bán cho hai Khương, tạo nên xung đột ở vùng Hoàng Hà, khiến cho Lương Châu hỗn loạn, căn bản là không xứng làm Thứ sử Lương Châu. Khi quân địch đánh đến dưới thành, lại dẫn đầu chạy trốn, vứt bỏ căn cơ của chính mình, thì là cái loại Vi Lương Châu gì?
Nói thật ra, Vi Đoan nhậm chức Thứ sử Lương Châu từ năm Hưng Bình, tính đến nay đã được mười năm.
Thế nhưng trong suốt mười năm này, những gì mà y đã cống hiến được cho Lương Châu thậm chí còn thua cả Hàn Toại và Mã Đằng. Ít nhất thì dưới sự cai trị của Hàn Toại, Mã Đằng, hai quận Võ Uy, Kim thành về cơ bản là giữ được cục diện yên bình, nhân khẩu tuy không gia tăng đột biến, nhưng mọi người đều có thể an cư lạc nghiệp. Trong mối quan hệ với dị tộc, cũng tương đối thỏa đáng, không xuất hiện bạo động lớn.
Tương phản, quận Lũng Tây dưới sự cai trị của Vi Đoan, thì năm này sa sút hơn năm trước.
Vào những năm Trung Bình, khi Đổng Trác nhậm chức Thứ sử Lương Châu, tổng nhân khẩu của mười một huyện của Lũng Tây là gần bốn trăm ngàn người. Trong đó, riêng nhân khẩu của ba huyện Hà Quan, Đại Hạ, Bào Hãn đã hơn một trăm ngàn người. Thế mà đến năm Kiến An thứ chín, tổng nhân khẩu của Lũng Tây chỉ còn lại không đến hai trăm ngàn người. Tổng nhân khẩu của ba huyện Hà Quan, Đại Hạ, Bào Hãn cộng lại không đến ba mươi ngàn, so với thời Đổng Trác, ước chừng giảm mất hai phần ba.
Một Thứ sử Lương Châu như vậy, làm sao có thể khiến cho người ta tâm phục khẩu phục?
Nếu như không phải Vi Đoan có xuất thân từ hào tộc Quan Trung, nếu không phải dưới trướng của y còn có một đám thần tử tài giỏi, thì Lương Châu sớm đã mục nát không chữa nổi. Cũng may là Vi Đoan vẫn còn thông minh, giữ lại đám người Dương Phụ, Triệu Cù, khiến cho Hán Dương duy trì được ổn định.
Trên thực tế, Tào Bằng cũng không biết, hắn đã moi được bao nhiêu thủ hạ của Vi Đoan.
Hiện nay những thủ hạ đang ra sức làm việc cho hắn như Doãn Phụng, Lương Khoan, Khương Tự, Triệu Ngang, trước kia đều là thuộc cấp của con trai Vi Đoan là Vi Khang. Trong sử ghi lại, sau khi Vi Khang bị Mã Siêu giết hại, chính là bốn người Doãn Phụng, Lương Khoan, Khương Tự, Triệu Ngang, bắt tay với Dương Phụ, ngoài ra còn có bọn người Vương Linh, Khổng Tín, Triệu Cù… đánh cho Mã Siêu thảm bại mà bỏ chạy. Trong số đó, Triệu Ngang đã dâng lên “chín cách lui địch” trong lần thứ hai Mã Siêu quay lại đánh Lương Châu, kiến lập lên công huân to lớn. Tuy nhiên, bất kể thế nào, cũng không cách gì giảm được sự thù hận của Tào Bằng đối với Vi Khang.
Nhưng vẻ ngoài, Tào Bằng vẫn phải làm ra vẻ tuân thủ lễ nghĩa.
Hắn tỏ thái độ hết sức cung kính, dẫn theo mọi người đi ra Thập Lý Đình, nghênh đón cha con Vi Đoan.
Thấy vẻ cung kính của Tào Bằng như vậy, nhưng bất an trong lòng Vi Đoan ít nhiểu cũng được giảm đi phần lớn. Lời ăn tiếng nói lại càng ra vẻ ta đây là con cháu nhà danh gia thế tộc, nghiễm nhiên là bộ dạng cấp trên đối với cấp dưới, khiến cho nhiều người bất mãn trong lòng.
Bàng Đức cố nén cơn giận, trong lòng cũng không khỏi cười khẩy.
Bàng Thống mặt mày tươi cười, đứng ở một bên không nói một lời…
Còn về phần Tào Bằng, hắn dường như không chút biểu lộ gì, luôn giữ điệu bộ hết sức cung kính.
Trong lòng Vi Khang đột nhiên nảy sinh một mối dự cảm bất an, y cảm thấy phụ thân có chút hơi quá! Thế nhưng, phản ứng của bọn Tào Bằng lại quá đỗi bình tĩnh.
-Tào công tử, ngươi chớ vội làm càn!
Lúc này, Vi Khang đã tỉnh lại.
Hắn bị Bạch Đà binh vứt ở sảnh đường, ngẩng đầu nhìn lên thấy linh vị, hắn bèn hiểu rõ mọi chuyện.
Y lớn la lớn:
-Gia phụ là Thứ sử Lương Châu được triều đình khâm phong, là vạn thạch quan viên… nếu ngươi giết cha ta, thì cũng không tránh khỏi liên lụy. Không bằng như vầy đi, ngươi tha cho cha con ta một mạng. chúng ta có thể rút khỏi Lương Châu, từ nay lánh đời?
-Phì, đừng làm bẩn hai chữ “lánh đời”.
Cũng thật là có hạng người như cha con các ngươi. Quốc gia nuôi dưỡng ngươi, ban cho ngươi quan cao lộc hậu, các ngươi không nghĩ đến việc đền đáp quốc gia, lại còn câu kết giặc Khương, giết hại trung thần. Người ẩn thế, người hiền lương! Thì phải như sư phụ ta Khổng Minh tiên sinh, đặt mình ngồi ở chỗ cao mà lo cho cái lo của dân, đặt mình trong giang hồ để lo cho cái lo của vua, đó mà thật là lánh đời. Còn cha con các ngươi, chỉ là hạng mua danh chuộc tiếng!
Tào Bằng nói đoạn, lớn tiếng quát:
-Mang đao đến đây.
Khương Quýnh không nói không rằng, cầm một cây đao nhọn đi nhanh tới.
Tào Bằng đưa tay đón lấy, phắt cái dí ngay cổ áo của Vi Đoan…
Vi Đoan bây giờ đã sợ đến hoảng kinh, không còn chút vẻ gì là một Thứ sử nữa, lớn tiếng quát:
-Tào Bằng, nếu ngươi giết ta, tất có đại họa.
Tào Bằng cười ha ha:
-Đại trượng phu nếu không thể ân đền oán trả, chẳng phải sống đời uổng phí hay sao.
Hôm nay ta giết ngươi, là để báo thù cho bá phụ ta… nếu triều đình có giáng tội, một mình ta gánh là được, chết cũng chẳng còn gì đáng tiếc.
Nói đoạn, Tào Bằng đưa tay lên, giơ cao lưỡi đao!