Tào Tặc

Chương 507 : Hai huynh đệ cả đời

Ngày đăng: 00:07 22/04/20


-A Phúc, hãy để ta!



Ngay khi thanh đao trong tay Tào Bằng vừa hạ xuống thì đột nhiên Vương Mãi xông lên bắt lấy cánh tay Tào Bằng.



-Ta muốn tự tay giết kẻ khốn kiếp đã hại chết cha ta.



Yêu cầu của Vương Mãi rất hợp tình hợp lý. Không biết nguyên nhân là gì nhưng khi Vương Mãi xông lên, theo bản năng, Bàng Thống và Thạch Thao thở phào một hơi nhẹ nhõm. Vương Mãnh là cha của Vương Mãi. Vậy mà Vi Đoan ngồi nhìn Vương Mãnh bị giết mà không phát binh cứu viện, là kẻ thù hại chết Vương Mãnh. Cho nên việc Vương Mãi giết Vi Đoan là hoàn toàn chính đáng, không có gì là sai lầm.



Vậy mà khi Vương Mãi muốn giành lấy đao của Tào Bằng thì lại bị Tào Bằng xoay cổ tay, hơi nghiêng người rồi dùng tay hất văng tay của Vương Mãi ra. Sau đó hắn ôm lấy cổ Vương Mãi, kề đầu với đầu Vương Mãi, hung tợn nói:



- Đầu Hổ, chúng ta có phải huynh đệ hay không?



- Đương nhiên!



- Hai đời cha con ta đã nhận rất nhiều ân nghĩa của bá phụ. Khi ta bị bệnh, bá phụ lên núi săn bắn, cho ta thịt săn để ăn bổ thân. Đến bây giờ ta vẫn không thể quên được. Ngươi và ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tuy không phải anh em ruột thịt nhưng lại thân hơn tay chân. Bá phụ là cha của ngươi cũng là cha của ta. Ngươi có điều gì dị nghị không?



Hai gò má Vương Mãi giật giật, lắc đầu. Tào Bằng hạ giọng nói:



- Đầu Hổ, trong linh đường này ngoại trừ ta ra thì không ai có thể giết được lão tặc này. Ngươi có biết nguyên nhân vì sao không? Vì phía sau lão tặc này còn có sự ủng hộ của gia tộc Quan Trung. Nếu như ngươi giết hắn thì tất nhiên sẽ bị liên lụy. Bá phụ bị lão tặc này hại chết. Ta không thể để lão tặc này đã chết lại còn liên lụy ngươi, cắt đứt huyết mạch của bá phụ. Ta thì khác! Nếu như ta giết hắn, mặc dù bị liên lụy nhưng sẽ không mất mạng. Không chừng qua vài năm ta còn có thể vùng lên được. Nhưng ngươi lại không giống với ta. Nếu là ngươi thì sẽ trầm luân khó mà cứu vãn.


- Nói như vậy, ta sẽ càng lâu không chết?



-Đương nhiên là không. Hơn nữa ta còn dám cam đoan là sau khi công từ rời núi sẽ được thăng chức rất nhanh, không ai có thể ngăn cản. Chỉ có điều hôm nay công tử giết chết hai cha con ta, Vi Khang không có một lời oán trách. Lúc trước ta từng phản đối quyết định của phụ thân. Có điều bây giờ nói ra những lời này dường như đã vô ích. Vi Khang chỉ có một thỉnh cầu duy nhất. Cầu xin công tử ban cho Vi Khang một cái chết không đổ máu. Không biết công tử có thể đáp ứng thỉnh cầu cuối cùng này của Khang hay không?



Tào Bằng bình tĩnh nhìn Vi Khang, đột nhiên trong lòng nảy sinh xúc động. Đây cũng là một nhân vật đặc biệt. Chỉ tiếc là hắn không có ấn tượng gì để lại trong lịch sử.



- Được!



Tào Bằng lấy tay xé ra một dải lụa trắng. Hắn tiến lên quấn tấm vải quanh cổ Vi Khang thì nghe Vi Khang thấp giọng nói:



-Cần phải đề phòng lòng tham của Lưỡng Khương, phản phúc vô thường. Nếu sau này công tử muốn lấy được quận Vũ Đô thì có thể bắt tay từ Lưỡng Khương, nhất định mã đáo thành công.



Tào Bằng kinh ngạc nhìn thoáng qua VI Khang, tay buông lỏng.



Một lát sau y thấp giọng nói một câu.



– Không quá mười năm, Lưỡng Khương tất vong. Đại công tử, ra tay đi!



Dứt lời, Tào Bằng siết chặt tay, nghe một tiếng “rắc” nhỏ. Vi Khang ngã xuống linh đường.