Tào Tặc

Chương 513 : Đại trượng phu làm như vậy

Ngày đăng: 00:07 22/04/20


Nên tới, chung quy cũng phải tới



Tào Bằng sớm đã chuẩn bị tư tưởng tốt, cho nên cũng không cảm thấy kinh ngạc, mà ngược lại trong lòng có một cảm giác thoải mái.



Phải về nhà rồi sao?



- Vĩ Chương có thể sẽ giải thích, Tư Không muốn trị tội ta?



Các diễn đạt của Tào Bằng khác biệt rất lớn với Bàng Đức.



Bàng Đức mở miệng ra là, triều đình, phái người, mà Tào Bằng thì lại nói, còn lại là, Tư Không, trị tội. Nghe hai người nói có vẻ như không có sự khác biệt quá lớn nhưng thực ra lại rất khác biệt. Ý của Tào Bằng rõ ràng chính là nói: nếu như là Hán đế muốn trị tội ta, lão tử kiên quyết không nhận; nhưng nếu như là Tào Tháo hạ lệnh, hắn có thể nghe mệnh lệnh của Tào Tháo.



Chỉ là, sự khác biệt của loại diễn đạt này, Bàng Đức nghe không rõ.



- Điều này, Vĩ Chương ngược lại không nói rõ.



- Ách!



Tào Bằng cười, khoát tay:







- Ta đã biết rồi! Lệnh Minh, hai ngày nữa từ Tây Vực sẽ gửi đến hai trăm con lạc đà trắng, ngươi cho Khương Phố và Bàng Minh đi tiếp nhận. Bạch đà binh và Phi Đà binh nên bổ sung, nên chỉnh đốn nghỉ ngơi, lúc này, chúng ta phải quay về…còn nữa, việc này không được truyền ra ngoài, chờ triều đình cho sứ giả tới rồi nói tiếp.



- Vâng!



Tào Bằng bàn luận tình hình, khiến cho tâm trạng Bàng Đức trấn tĩnh rất nhiều.



Y khom người thi lễ, xoay người bước nhanh rời khỏi.



Tào Bằng đang chuẩn bị tắm rửa một chút, ngẩng đầu lại nhìn thấy ba người Bộ Loan, vẻ mặt tràn đầy sự ưu tư lo lắng.



- Các ngươi, đều nghe cả chứ!



- Vâng!



Trong ánh mắt Bộ Loan và Chân Mật ngân ngấn nước mắt.



Các nàng thấy lần này Tào Bằng trở về, sẽ gặp không ít trắc trở.



Ngược lại, Quách Hoàn bề ngoài nhìn có vẻ kiên cường rất nhiều, chỉ cắn môi, khẽ nói:



- Phu quân, Tư Không như vậy, thật bất công cho phu quân!



- Nói bậy!



Tào Bằng một tiếng quát chói tai:



- Đàn bà thì biết cái gì?



Ta tự ý giết quan viên triều đình, Thứ sử một châu vốn là tử tội. Tư Không cho ta trở về, ta cũng cam tâm tình nguyện, há có thể bình luận ngông cuồng? Thôi được rồi, đừng nói lung tung nữa, trở về thu gom một chút, có lẽ không tới nửa tháng, chúng ta sẽ trở về Hứa Đô…haha, tiểu Loan, tiểu Hoàn, các nàng không phải luôn nói Tây Bắc quá khổ lạnh sao?



- Nhưng…



Bộ Loan còn muốn nói, lại thấy Tào Bằng trừng mắt, lời nói muốn thốt ra rồi, lại nuốt trở vào.



Về nhà thôi!



Tuy rằng các nàng luôn mong đợi về nhà, nhưng để trở về với phương thức như vậy, chung quy không phải là kết quả các nàng hy vọng sao.



Tuy rằng, Tào Bằng cố gắng che giấu tin tức, nhưng bức tường này làm sao ngăn được gió xuyên qua.



Cũng không biết là ai đã để lộ tin tức, tin tức triều đình phái người tập nã Tào Bằng, rất nhanh đã truyền đến khắp Lương Châu.



Bộ Chất chạy tới hỏi, tuy nhiên bị Tào Bằng nghiêm khắc quát lớn trở về.



- Hiện giờ, cày bừa vụ xuân mới ngươi không đi chú ý dân sinh, chạy tới kêu oa oa làm gì?



Cần biết kế hoạch một năm vào xuân, cày bừa vụ xuân này quan hệ tới hy vọng của bách tính, hơn nữa là gốc rễ sinh tồn của bọn họ. Võ Uy trải qua chiến hỏa cực kỳ nghiêm trọng, gần như là không thể vực dậy nổi. Ngươi lập tức nhận nhiệm vụ, xây dựng một chủ trường để nhanh chóng phát triển dân sinh cùng với Tô Tắc,Thạch Thao, Bàng Thống, khôi phục thương lộ Tây Vực phồn vinh Tây Bắc…Còn nhữngviệc khác, đừng vội nhúng tay vào.



- Nhưng…



Tào Bằng khoát tay, cắt ngang lời nói của Bộ Chất.



Hắn sai Chân Mật lấy tới một cuốn sách nhỏ, giao cho Bộ Chất.



- Đây là chương trình ta sớm đã nghĩ ra, vốn dĩ muốn chờ sau khi Lương Châu ổn định, sẽ đẩy mạnh phát triển Hà Tây và Võ Uy.




Tào Bằng phái người đi sắp xếp chỗ ở.



Tám trăm quân tốt đi theo cũng được bố trí ổn định ở võ đài ngoài thành.



Tào Bằng cũng không chiêu đãi Trương Cáp, mà là về phòng tiếp tục viết các mục chi tiết quan trọng, chuẩn bị giữ cho đám người Bộ Chất và Bàng Thống.



Hắn tin tưởng năng lực của Bộ Chất và Bàng Thống.



Nhưng có một số việc, vượt quá mức…nếu như không làm ra quy tắc tỉ mỉ, tất nhiên sẽ sinh ra phản tác dụng rất lớn. Đương nhiên rồi, hắn cũng có thể làm cho Bàng Thống bọn họ mò đá qua sông. Nhưng nếu như có thể đi đường vòng, lại cớ sao không làm? Vì thế, Tào Bằng những ngày này, có thể hao tổn tâm huyết, hao phí không ít tế bào não.



Vào đêm, huyện thành Cô Tang, dần dần lạnh lẽo.



Tào Bằng thay một bộ trang phục mộc mạc, cất bước đi tới tiền đường.



Bạch đà binh và Phi Đà binh đã phụng mệnh đóng quân ngoài thành. Tam nữ Bộ Loan dưới mệnh lệnh của Tào Bằng, trước trời tối lặng lẽ rời khỏi thành, ở ngoài thành chờ đợi.



Tào Bằng liếc nhìn dưới đường, Bàng Đức mặc một bộ áo xám:



- Ta chờ, cung tiễn Công tử về nhà!



Tiếng hò hét đều đặn như một, hệt như một tiếng sét lớn, vang vọng trong khoảng không.



Trương Cáp theo bản năng tay nắm chặt binh khí, ngẩng đầu nhìn đi, lại nhìn tháy một đám quân tốt, từng tên một tay cầm bó đuốc, xếp thành hàng gào thét.



Cửa thành, âm ầm mở ra!



Trương Cáp nhìn thấy một cảnh tượng làm hắn cả đời cũng khó mà quên được…



Trên đồng ruộng ngoài thành Cô Tang, ánh lửa sáng như sao, như bầu trời sao rực rỡ.



Có trên vạn người chứ!



Bách tính Cô Tang ở ngoài thành dìu già dắt trẻ, xếp thành hàng, một hàng đội ngũ. Khi cửa thành bắt đầu mở ra trong nháy mắt, mọi người đột nhiên phát ra tiếng gào thét lớn:



- Tào công tử, không thể đi…Tào công tử, xin ở lại!



Tào Bằng nghe được tiếng la, vô cùng kinh ngạc từ trên xe xuống.



Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cái mũi của hắn chua xót, không khỏi muốn rơi nước mắt.



Lần này về Trung Nguyên, không biết khi nào mới có thể quay lại lần nữa.



Hắn đứng ở trên xe, hướng về phía bách tính Võ Uy, giơ tay vái chào.



Trong phút chốc, đám người xôn xao lên!



- Tử Sơn tuân mệnh!



- Đi thôi.



Tào Bằng cất bước đến bậc thềm, đi lên xe mà Trương Cáp đã chuẩn bị.



Trương Cáp vốn dĩ muốn lên xe, nhưng thấy người xung quanh, có một số người có ý muốn lên ngựa.



Xe ngựa chậm rãi chạy, mọi người hoặc dẫn ngựa đi theo, hoặc khoanh tay đi, mỗi một người lộ vẻ bi thương, yên lặng không lên tiếng.



- Làm quan như thế, chết cũng không nuối tiếc!



Trong lòng Trương Cáp, đột nhiên sinh ra một ý niệm như thế trong đầu.



Vị Tào Hữu Học Tào công tử này, cũng không phải là hạng người nói suông, có tiếng không có miếng.



Chỉ thấy sự cung kính của thủ hạ đối với hắn, đã biết hắn thuốc loại thủ đoạn thế nào. Mặc dù Tào công, cũng không quá như vậy…



Khi xe ngựa đi tới trước cửa thành, vốn dĩ trên thành lâu tối đen, đột nhiên truyền đến một tiếng kèn thảm thiết.



Trong phút chốc, trên đầu thành đèn đuốc sáng trưng.



Bọn quân tốt mỗi một tên mũ sáng giáp sáng, đứng ở trên đầu thành.



Tiếng hô hoán càng lúc càng vang dội, những ngọn đuốc đầy khắp núi đồi, ngôi sao hòa lẫn trong màn đêm lấp lánh, tạo thành một bức họa hùng vĩ.



Trương Cáp, sóng lòng dâng trào.



Y hướng về phía Tào Bằng nhìn, nhưng chỉ thấy một dáng người khôi ngô đứng lỗi lạc trong đêm, gió đêm phất động tay áo, càng lộ rõ không ai bằng!