Tào Tặc

Chương 514 : Thầy trò

Ngày đăng: 00:07 22/04/20


Đã qua Võ Uy.



Không còn nhìn thấy hình dạng bức tường thành của Thương Tùng nữa.



Từ Võ Uy tiến vào Kim Thành, Trương Cáp cảm nhận được một cảm giác hoàn toàn khác với khi tới. Khắp nơi ở Võ Uy đều tràn đầy sức sống mãnh liệt. So sánh thì thấy, quận Kim Thành có vẻ hoang vắng. Còn Lũng Tây, mới bước vào đã có thể cảm nhận được sự hoang lạnh và thảm bại sau đại chiến. Trên đường từ Lũng Tây đến Võ Uy là cảm giác ngày càng phồn hoa, ngày càng náo nhiệt, nhưng trên đường về lại là một sự đổ nát hoang tàn.



Cũng khó trách, từ khi Tào Bằng đánh chiếm Võ Uy, đến nay đã được một năm.



Qua một năm nghỉ ngơi lấy lại sức, nơi này đang dần dần khôi phục sức sống.



Đặc biệt kể từ năm nay, Võ Uy bắt đầu thi hành luật đồn điền, các chính sách hỗ trợ nông nghiệp ra đời cũng khiến quận Võ Uy thêm náo nhiệt. Quận Kim Thành thì chưa từng trải qua quá nhiều chiến sự! Tuy nhiên giai đoạn trước để ủng hộ Mã Đằng, quận Kim Thành đã tiêu tốn rất nhiều thuế ruộng, khiến cho nguyên khí đại thương. Hiện giờ Thành Công Anh tiếp quản quận Kim Thành, cũng không thể thi hành luật đồn điền trên quy mô lớn. Hắn cần ít nhất một năm để chuẩn bị và nghỉ ngơi lấy sức.



Còn quận Lũng Tây càng không chịu nổi.



Xét về năng lực còn có hy vọng, nhưng Triệu Ngang rõ ràng mạnh hơn Thành Công Anh vài phần.



Tuy nhiên nửa cuối năm Kiến An thứ chín, quận Lũng Tây đều bị chiến hỏa bao phủ. Đầu tiên là Mã Đằng tấn công Lũng Tây, rồi sau đó Tương Võ và Chương huyện đại chiến ác liệt, dẫn tới thời gian sau này, cuộc xung đột giữa Tào Bằng và Lương Châu đã khiến quận Lũng Tây hoàn toản thảm bại. Theo Tào Bằng phỏng đoán, Lũng Tây nếu muốn khôi phục nguyên khí, ít nhất phải cần hai năm mới thành công. Lý do vô cùng đơn giản, chiến sự liên miên khiến dân số quận Lũng Tây giảm mạnh. quận Lũng Tây ở thời Vi Đoan có khoảng hơn ba mươi vạn người, tới sau khi đại chiến Lũng Tây chấm dứt, chỉ mấy tháng ngắn ngủi, dân số đã giảm xuống còn hơn hai mươi người. Số dân đó thậm chí còn không bằng quận Hà Tây.



Tình hình như vậy, muốn khôi phục lại thật là phiền phức.



Đây cũng là nguyên nhân vì sao Trương Cáp có cảm giác hoang vu đổ nát.



Trương Cáp dần dần bước ra khỏi những chấn động khi rời khỏi Cô Tang.



Tuy nhiên, gã vẫn hơi căng thẳng.



Trên đường đi, qua các huyện như Thương Tùng thường xuyên xuất hiện cảnh tượng nâng thành đón đưa, khiến gã cảm thấy căng thẳng khó hiểu.



Tuy nhiên, đồng thời với cảm giác căng thẳng là một chút nhiệt huyết sục sôi.



Đại trượng phu là như thế!



Nhận thức của gã về Tào Bằng dường như cũng sâu sắc thêm rất nhiều theo chuyến đi này.



Trước kia, cho dù bị Cam Ninh bắt làm tù binh, Trương Cáp vẫn cảm thấy, Tào Bằng có tiếng mà không có miếng. Hắn có thanh danh lớn như thế vẫn là nhờ thân phận tộc chất của Tào Tháo mang tới. Nếu không có vầng sáng hào quang của Tào Tháo bao phủ, có lẽ cũng chỉ là bình thường thôi. Tuy nhiên hiện giờ, Trương Cáp nhận ra hắn đã lầm! Trong một thời gian ngắn, Tào Bằng có thể thần phục hơn một nửa dân số Lương Châu, chắc chắn không phải vì hắn là tộc chất của Tào Tháo. Đây là bản lĩnh và cũng là năng lực của hắn, chứ không phải từ xuất thân của Tào Bằng.



Trên thực tế, Trương Cáp cũng cảm thấy được điều này khi ở Trường An!



Dù là đám người Dương Phụ, Triệu Cù phản đối Tào Bằng dữ dội nhất cũng chỉ vì phẫn nộ do Tào Bằng đã giết cha con Vi Đoan mà thôi.



Thậm chí khi rời khỏi Trường An, Dương Phụ phi ngựa đuổi theo, ngăn Trương Cáp lại.



- Tuấn Nghĩa, thấy Tào tướng quân, nhớ không được vô lễ.



Khi đó, Trương Cáp còn cảm thấy thú vị.



Dương Nghĩa Sơn ngươi chẳng phải hận không thể giết chết Tào Bằng sao? Hà cớ gì lại giả vờ giả vịt chạy tới, nói những lời tốt đẹp này cho Tào Bằng?



Giờ gã dường như đã hiểu ra!



Dương Phụ buộc tội Tào Bằng, muốn truy cứu tội danh của Tào Bằng, đó là vì thù riêng.



Hắn đi theo Vi Đoan dã lâu, coi như là tâm phúc của Vi Đoan.



Hơn nữa, Vi Đoan đại diện cho lợi ích của sĩ tộc Quan Trung, mà Dương Phụ lại là một thành viên trong sĩ tộc Quan Trung. Tuy nhiên xét về công lý, Dương Phụ chưa chắc đã tán thành việc làm của Vi Đoan. Trên thực tế Tào Bằng chiếm lĩnh Võ Uy, trấn thủ Hà Tây, hẳn là một chuyện vô cùng tốt đẹp với Lương Châu... Hắn giúp Lương Châu không còn họa Tây Bắc, có thể vững vàng phát triển. Hơn nữa, Dương Phụ cũng rất đồng ý với những chính sách phát triển của Tào Bằng ở Tây Bắc.



Về công nghĩa mà nói, Dương Phụ và Tào Bằng không hề có thù sâu oán sâu sắc gì cả.



Hỗ trợ nhau trong một số mặt nào đó, mục tiêu của họ thống nhất, đều là nghĩ cho tương lai của Quan Trung.




- Tiên sinh giờ còn ở Trung Nguyên, sao có thể không có đệ tử theo hầu bên cạnh.



Học trò và lão Ngưu đã bàn bạc và quyết định sẽ cùng tiên sinh trở về. Học trò đã báo cho Vương Mãi tướng quân, ngài đã lệnh cho Vương Kha ra trấn Trương Dịch. Khi học trò và Ngưu Cương vừa tới, còn dâng thư lên Hứa Đô, đoán rằng lúc này đã qua Lạc Dương.



Ha ha, học trò và lão Ngưu quyết định, tiên sinh đi đâu, bọn học trò sẽ theo tới đó.



- Hồ đồ!



Tào Bằng giận tím mặt.



- Tử Văn, ngươi là Giáo úy cầm binh ở Trương Dịch, sao có thể tự tiện rời bỏ vị trí?



Binh giả, quốc chi đại sự, Ngươi nói mặc kệ là mặc kệ sao, coi đây là trò chơi trẻ con sao? Đúng là hồ đồ!



Tiếng hét giận dữ của Tào Bằng đã truyền tới tai Trương Cáp.



Trương Cáp nhếch miệng...



Đó là con trai Tào Tháo!



Xét về vai vế, ngươi chính là tộc huynh của Tào Chương, không ngờ khi dạy bảo cũng mắng mỏ như vậy, chẳng hề nể tình chút nào.



Thế nhưng, Tào Chương lại không hề tức giận.



- Học trò mặc kệ, dù sao học trò cũng đã đến đây.



Tiên sinh muốn đuổi học trò đi, tuyệt đối không được:



- Học trò thấy theo tiên sinh còn có thể học được rất nhiều thứ, lẽ nào tiên sinh muốn truyền lại những học vấn đó cho Thương Thư sao? Tiên sinh không thể bất công như vậy, dù sao học trò đã quyết định theo tiên sinh rồi...



- Ngươi...



Trong lòng Tào Bằng bất giác dâng lên cảm giác ấm áp.



Tào Chương nói như vậy lại khiến hắn cảm nhận được một sự quan tâm sâu sắc.



Trái lại, từ khi hắn giết chết Vi Đoan đến giờ, Hoàn phu nhân không hề có nửa câu thăm hỏi. Theo đạo lý mà nói, cho dù Hoàn phu nhân không thay đổi được quyết định của Tào Tháo thì ít ra cũng nên phái người tới an ủi một chút, thông báo ý định xử lý của Tào Tháo.



Nhưng, ngay một chút động tĩnh cũng không có.



Điều này cũng khiến Tào Bằng có chút bất mãn.



Ngược lại Tào Chương, nghe nói Tào Bằng bị triệu về hỏi tội đã từ bỏ công danh, từ Trương Dịch ngàn dặm xa xôi đuổi theo tới đây. Nhìn dáng vẻ phong trần mệt mỏi của nó, nếu nói Tào Bằng không cảm động thì chắc chắn là nói dối. Tào Chương có một tấm lòng son. Tình cảm chân thành này không của cải gì có thể đổi lấy được. Tào Bằng nhìn hắn bật cười!



- Được rồi, ngươi đã quyết định như thế, ta cũng không ngăn cản ngươi.



Tuy nhiên, phải nói cho rõ, ngươi có nỡ lòng rời xa tiểu mỹ nhân kia của ngươi không? Hơn nữa sau khi trở về, có thể sẽ bị chủ công ép buộc thành hôn, đến lúc đó ngươi đừng có oán giận ta. Chuyện này, ta không thể giúp gì cho ngươi.



- Vậy… học trò sẽ đợi ở Trà Dương.



Tào Bằng bật cười:



- Kệ ngươi.



Nói xong, hắn kéo tay Tào Chương rồi gọi Ngưu Cương.



- Vừa hay, tiểu Loan đã nấu xong cơm chiều, ăn no bụng đã, hôm nay nghỉ ngơi sớm, ngày mai chúng ta còn phải lên đường.