Tào Tặc
Chương 515 : Phụ bằng tử quý
Ngày đăng: 00:07 22/04/20
Trời sáng rồi!
Khi đoàn xe bắt đầu khởi hành lại, số lượng người lại tăng thêm ba trăm lẻ hai người.
Tào Bằng cũng không làm chuyện khác người, trực tiếp điều thẳng Tào Chương Ngưu Cương vào trong hàng ngũ của Trương Cáp, vào lúc rạng sáng diễn ra một tiết mục tranh nhau vượt sông, Trương Cáp là chủ phòng ngự, Tào Chương và Ngưu Cương hỗ trợ, mà Bàng Đức thì phải bảo vệ đòan xe an toàn vượt qua Niết Thủy. Điều này chẳng nghi ngờ gì nó đã tăng thêm độ khó cho Bàng Đức, đồng thời đối với Bạch Đà binh mà nói, cũng là một khảo nghiệm ác liệt.
Trương Cáp lấy binh quân làm chủ, trong các trận diễn tập trước đó, sức cơ động rõ ràng là không đủ.
Nhưng sau khi tăng thêm ba trăm kỵ quân cho Tào Chương, thực lực lập tức được nâng lên…cuộc diễn tập kéo dài từ rạng sáng đến giữa trưa, đến cuối cùng lại kết thúc với sự thất bại của Bàng Đức. Kể từ khi khởi hành từ Vũ Uy đến nay. Đây cũng là lần thất bại thảm hại đầu tiên của Bạch Đà binh.
Mọi người trên xe ngựa, nghe thấy lời nhận xét của Tào Bằng, kiểm điểm thiếu xót của nhau, đều cảm thấy có thu hoạch rất lớn.
Những điều mà Tào Bằng nhận xét tuy không phải là nhiều, dù sao cũng không phải xuất thân từ quân sự, ngẫu nhiên làm còn được, nếu để hắn chuyên về khâu bình phẩm, thì lực bất tòng tâm, cho nên, phần lớn thời gian, hắn sẽ lắng nghe! Yên lặng mà nghe mọi người thảo luận, đối với hắn mà nói, đó cũng là một thu hoạch cực lớn. Đêm hôm đó, tất cả đến huyện thành Doãn Ngô, Thành Công Anh ra khỏi thành mười dặm, chờ đợi bên đường!
-----------------------------
Nghỉ ngơi tại huyện Doãn Ngô một hôm, Tào Bằng lại nhích người lần nữa.
Tuy nhiên lần này, tâm trạng của hắn có vẻ nặng nề hơn so với trước khi ra khỏi Võ Uy.
Thành Công Anh nói cho hắn biết, vừa nhận được tin báo, liên quan đến việc lựa chọn ứng cử viên để nhậm chức thứ sử Lương Châu đã có quyết định rồi. Nhưng trước mắt chưa được thông báo rõ ràng rốt cục là ai sẽ nhậm chức.
Tuy nhiên, nghe nói thứ sử mới của Lương Châu đã rời khỏi Hứa Đô, ít ngày nữa sẽ đến Lũng Tây. Việc liên quan đến thân phận thần bí của vị thứ sử Lương Châu này, Thành Công Anh cũng có phỏng đoán qua.
Tào Bằng cũng nghi ngờ như vậy!
Lựa chọn người nhậm chức thứ sử Lương Châu, cứ chậm trễ mãi không định đoạt.
Ngay cả sứ giả đến từ Hứa Đô như Trương Cáp, cũng không không biết ứng cử viên cuối cùng là ai.
Nghe nói, lúc đầu ứng cử viên có triển vọng nhất, là thúc phụ của Hạ Hầu Chân, Hạ Hầu Uyên. Nhưng không hiểu tại sao, sau này Hạ Hầu Uyên lại trở thành quận doãn Hà Nam, liền tự động nhạt khỏi tầm mắt của mọi người. Từ trong đáy lòng mà nói, Tào Bằng cũng không hy vọng Hạ Hầu Uyên sẽ tiếp quản Lương Châu.
Nguyên do rất là đơn giản, tuy hắn và Hạ Hầu Uyên cũng có chút quan hệ, không chỉ là thúc phụ của Hạ Hầu Chân, lúc trước y đã từng tặng ngựa cho Tào Bằng, hẳn là quan hệ cũng không đến nổi. Hơn nữa, người có tài học thực thụ như Hạ Hầu Uyên đây, đã từng đảm nhận chủ quản địa phương, cũng đã từng nhậm chức trong quân đội, chiến công hiển hách, uy danh truyền xa, dường như thật sự rất thích hợp.
Chí ít, bọn kiêu binh mãnh tướng ở Lương Châu kia sẽ không chống đối trước mặt của Hạ Hầu Uyên.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, tính tình Hạ Hầu Uyên kiêu ngạo mà kiên cường khí khái.
Hắn có tài hoa vậy sẽ đồng ý làm một con rối hay sao?
Với dấu ấn mà Tào Bằng đã in lại ở mảnh đất Lương Châu, Hạ Hầu Uyên có cam tâm mà im hơi lặng tiếng hay không?
Theo Tào Bằng nhận thấy, Hạ Hầu Uyên sẽ không làm vậy!
Y sẽ nghĩ cách xóa đi dấu ấn đó của Tào Bằng, mặc cho bọn họ có mối quan hệ thân thích, nguyên nhân rất là đơn giản, với một nhân vật có tính tình cao ngạo như Hạ Hầu Uyên, sao có thể cam tâm tình nguyện sống dưới bóng của Tào Bằng được chứ?
Điều này không liên can gì đến mâu thuẫn, mà liên quan đến bộ mặt và lòng tự tôn. Một khi Hạ Hầu Uyên muốn xóa bỏ dấu ấn của Tào Bằng, thế thì đối với việc quy hoạch Lương Châu của Tào Bằng chắc chắn sẽ gặp phải đả kích. Đây tuyệt đối không phải là kết quả mà Tào Bằng mong đợi, chắc hẳn Tào Tháo cũng có thể nhìn ra manh mối nào đó.
Cho nên, Hạ Hầu Uyên nhậm chức quận doãn Hà Nam.
Nếu đã không phải là Hạ Hầu Uyên, thế thì có thể là ai?
Dọc đường đi, Tào Bằng cứ mãi suy nghĩ về vấn đề này, nhưng lại trì trệ chẳng có câu trả lời.
Bất giác, xe ngựa đã lái ra khỏi quận Kim Thành, tiến vào vùng cai trị của quận Lũng Tây. Tuy đang là mùa xuân, nhưng quận Lũng Tây vẫn là một cảnh tượng hoang vu điêu tàn như trước đây. Dấu tích để lại sau trận đại chiến, tuyệt đối không thể xóa bỏ trong hai ba tháng ngắn ngủi được. Dù cho Triệu Ngang có tài năng vượt trội, muốn lập tức phục hồi sức sống cho quận Lũng Tây, cũng có vẻ như điều đó không thể nào.
Ruộng đất trước mắt, phần lớn đều hoang vu. Đi thêm trăm dặm vẫn không một bóng người…dọc đường thỉnh thoảng lại xuất hiện thi hài, càng tăng thêm sự hiu quạnh và hoang tàn.
Trái lại trên cánh đồng hoang dã, những bãi cỏ hoang rậm rạp, lộ rõ một màu xanh mướt, trông rất có sức sống.
Tào Bằng bước xuống xe ngựa, đứng bên đường, nhìn cánh đồng hoang vu lạnh lẽo, không khỏi trong lòng nảy sinh sự cảm thán.
-Là ai?
-Vẫn chưa được rõ ạ.
-Tuy nhiên Nguyên Trực đã lao tới Lâm Thao để nghênh đón rồi, vốn dĩ ta cũng muốn đi tiếp đón, nhưng do xuân vụ đã bắt đầu, công việc bận rộn, cho nên nhờ Nguyễn Trực đi.
Ý nghĩa của câu nói này là: ta không được sự cho phép của ngài, thì sẽ không dễ dàng đi thăm hỏi vị Thứ sử Lương Châu kia.
Khoản thời gian mà Triệu Ngang đi theo Tào Bằng không lâu, nhưng lại tận mắt trông thấy võ uy của Tào Bằng, chính sách được thi hành ở Hà Tây, y vô cùng tán đồng.
Y cũng lo lắng, thứ sử Lương Châu mới đến sẽ lật đổ công sức cố gắng của Tào Bằng trước kia.
Cho nên, y quyết tâm đứng về phía Tào Bằng, hỏi qua ý kiến của Tào Bằng, rồi mới quyết định sau.
Trong lòng Tào Bằng thầm cảm thấy vui sướng, hắn ngẫm nghĩ một lúc, nói:
-Vĩ Chương công vụ bận bịu, tình ngay lý thật. Nhưng Thứ sử Lương Châu, dù sao cũng do triều đình ủy nhiệm phái đến, Vĩ Chương về tình về lý, cho dù là bận bịu công việc, cũng nên đi bái kiến thăm hỏi, nếu không sẽ rất thất lễ.
Ngươi tôn trọng ta, ta rất vui mừng.
Nhưng mà, ngươi vẫn nên đi xem thế nào, dù sao đi thăm dò động tĩnh cũng tốt.
Nếu vì vậy mà để người đời dèm pha, trái lại sẽ không hay…
Triệu Ngang hiểu chuyện biết làm, khom người vái chào nói:
-Nếu không phải công tử nhắc nhở, Chương Vĩ suýt nữa đã gây nên đại sự. Đợi khi xử lý xong công việc trước mắt, Chương Vĩ lập tức đi đến Lâm Thao.
-Như vậy rất tốt!
Lập tức, Tào Bằng cũng không nấn ná lâu, dưới sự bảo vệ của đám người Trương Cáp, vượt qua sông Thao Thủy, trực tiếp đi thẳng đến Lâm Thao.
Trên đường đi, hắn đều tự hỏi thân phận của vị Thứ sử Lương Châu này.
Ngày thứ ba, đoàn xe vào trong vùng cai trị của Lâm Thao.
Tào Bằng đang nói chuyện phiếm với đám người Tào Chương trên xe, bỗng nhiên nghe thấy thám mã đến báo tin:
-Công tử, Thứ sử Lương Châu dẫn theo quan viên của Lâm Thao, nghênh đón công tử ở bờ bên kia của Thao Thủy.
-A?
Tào Bằng ngẩn người.
Thứ sử Lương Châu nghênh đón ta ư?
Nếu là quan viên của Lâm Thao đến đón tiếp hắn, Tào Bằng còn có thể chấp nhận được.
Dù sao, bất kể là Diêm Hành cũng được, Hách Chiêu cũng được, đều là thuộc hạ và bộ khúc của hắn.
Nhưng Thứ sử Lương Châu thì…
Hành động này chẳng phải hơi quá khích ư?
Nếu như Thứ sử Lương Châu đã nể mặt như vậy, Tào Bằng đương nhiên cũng không thể thất lễ. Thế là liền vội vàng xuống xe, sau khi đi bộ đến bến sông, bước lên thuyền đò đã được chuẩn bị sẵn từ trước, đi về phía bờ bên kia của Thao Thủy, bên bờ, đầu người xao động…
Đứng đầu là một người đàn ông cường tráng, trên người mặc quan phục màu xanh, đầu đội mũ quan, đứng khoanh tay.
Gió thổi lướt qua từ mặt sông, cuốn theo tay áo Tào Bằng tung bay, hắn từ xa đã trông thấy rõ hình dạng của người đàn ông cường tráng kia, không khỏi há hốc mồm trợn tròn mắt.