Tào Tặc

Chương 520 : Tùy nàng!

Ngày đăng: 00:07 22/04/20


- Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?



Khi Tào Bằng đi đến gần căn phòng, liền thấy Đặng Ngải và Vương Song, họ đang ngồi trong đó.



Hoàng Nguyệt Anh sau khi an ủi Đặng Ngải hai câu, trừng mắt liếc nhìn Tào Bằng, sau đó liền rời đi, chỉ còn lại ba người bọn họ.



- Vương Song, ngươi nói trước đi!



Tào Bằng nhìn Vương Song, trầm giọng hỏi.



Vương Song vội vàng đứng dậy, có chút sợ hãi nói:



- Không phải tôi không làm theo lời công tử dặn dò, nhưng thực sự là… Tôi theo lời công tử dặn, sau khi trở lại Hứa Đô, liền đi theo bên cạnh Ngũ công tử. Nhưng việc công tử giết Vi Đoan ở Lũng Tây, làm phu nhân rất phiền lòng. Tháng giêng, phu nhân nói bên người Ngũ công tử đã đủ người rồi nên sai ta về nhà, không cho ở lại nữa.







- Là lệnh của Hoàn phu nhân sao?



- Thưa vâng!



Vương Song có vẻ vô cùng căm phẫn.



Anh ta đúng là có đủ lý do để căm phẫn.



Lúc trước, Tào Bằng cử Vương Song từ Võ Uy trở về Hứa Đô, kỳ thật trong lòng anh ta cũng không phải tình nguyện. Chỉ có điều đó là lệnh của Tào Bằng, anh ta cũng không thể cự tuyệt. Vì thế, anh ta liền ngoan ngoãn vè Hứa Đô, đi theo bảo vệ Tào Xung…



Hiện tại, những người lưu tại Tây Bắc đó đều đã tạo dựng được sự nghiệp.



Cho dù sau này đi theo Tô Do và huynh đệ Cảnh Lâm của Tào Bằng, thấp nhất cũng có thể làm quân Tư Mã. Lại càng không nói hai người Tô Do và Cảnh Lâm, hiện giờ đã là huyện trưởng một huyện. Còn Vương Song thì sao? Vẫn như xưa, hai bàn tay trắng, không có bất kỳ thu hoạch gì.



Nhìn Vương Song, Tào Bằng cũng hơi ái ngại.



Thoạt nhìn, Vương Song sở dĩ đến Huỳnh Dương là do được Hoàn phu nhân cử đi.



Hắn hơi nhíu mày, lặng im suy nghĩ.



Thái độ này của Hoàn phu nhân, làm hắn cảm thấy cực kỳ bất mãn.



Khi còn trọng dụng hắn, thì rất nhún nhường, còn hứa sẽ gả Tiểu Chân cho hắn; mà nay, hắn thất thế! Bà ta liền tỏ thái độ. Đặc biệt là hành vi đuổi Vương Song đi, quả thực không khác gì tát vào mặt hắn, hơn nữa còn tát rất đau. Lại thêm phía Hoàn phu nhân yên lặng, cũng làm Tào Bằng thấy có chút mâu thuẫn, thậm chí là căm tức.



Ngươi cảm thấy, bản thân đã đủ lông đủ cánh rồi sao?



Tào Bằng đột nhiên cười khẩy một tiếng, đưa tay ra hiệu cho Vương Song ngồi xuống.



- Chuyện này, quả thực là không thể trách ngươi được… Vương Song, ngươi đi theo ta đã lâu, cũng có thể coi là người thân cận của ta. Ta biết, ngươi có điều uất ức…



- Công tử…



-Ngươi hãy nghe ta nói hết đã!



Tào Bằng xua tay ngắt lời Vương Song, trầm giọng nói:



-Ta bây giờ đã quay trở lại, tạm thời không thể giúp ngươi lập công. Tuy nhiên, cũng may cha ta đang làm Thứ sử Lương Châu, mà Tây Bắc bên ngoài đã yên, trên thực tế vẫn còn rất nhiều phiền toái. Hà Tây giáp Mạc Bắc, có họa Hung Nô và Tiên Ti; Kim Thành Võ Uy, vẫn bị người Khương quấy nhiễu làm loạn. Càng không cần nhắc đến Lũng Tây, tiếp giáp với Võ Đô. Ta và Mã gia như thủy hỏa bất dung, sớm muộn tất phải có một trận chiến.



Ta hiện tại cho ngươi ba lựa chọn: Thứ nhất, đi Hà Tây, đến Tử U; thứ hai, đ thành Long Kỳ, Vương Mãi có thể giúp ngươi có tiền đồ; thứ ba, đến Lũng Tây, làm dưới quyền của cha ta, cũng có thể có được cơ hội lớn.



- Song nguyện ở lại Vinh Dương.
-Nhưng vừa rồi rõ ràng cậu nghe thấy cháu…?



Đặng Ngải do dự một chút, hạ giọng nói:



-Thật ra cũng không phải là nói lắp. Chỉ là lúc cao hứng, hay khi kích động, thì mới…



-Sửa tật xấu này cho ta!



-Nhưng mà…?



-Không nghe lời sẽ đưa cháu về Hứa Đô ngay.



Tào Bằng nói rất kiên quyết, nhưng trong lòng, hắn lại vui mừng khôn xiết.



Nói lắp, Đặng Ngải không ngờ lại có tật xấu này.



Có lẽ ngươi sẽ hỏi, thân gia cháu ngoại có bao nhiêu, chẳng lẽ là chuyện tốt sao? Kỳ thật là không, Tào Bằng luôn luôn nghi hoặc, người cháu ngoại này của hắn, có phải là nhân vật Đặng Ngải trong lịch sử đó hay không, bất ngờ tập kích Âm Bình, tiêu diệt Thục Hán.



Đáng tiếc, Tào Bằng không nhớ rõ lắm về Đặng Ngải, thật sự là nhớ không ra lai lịch của cậu ta.



Nhưng có một chút hắn nhớ rất rõ, Đặng Ngải trong lịch sử, cũng là người nói lắp. Hẳn là nói lắp nghiêm trọng hơn Đặng Ngải lúc này một chút, sau là vì miệng ngậm đá, kiên quyết muốn bỏ tật xấu. Kỳ kỳ ngải ngải (Lắp ba lắp bắp), thành ngữ này đúng thích hợp với Đặng Ngải. Trong đó, hai chữ “kỳ kỳ“, nguyên tự Lưu Bang đầu thời Hán hạ thủ đại thần Chu Xương; mà “Ngải Ngải” chính là bởi vì Đặng Ngải cà lăm, mở miệng… Thần Ngải… Nên mới có câu thành ngữ kỳ kỳ ngải ngải (lắp ba lắp bắp) này.



Đặng Ngải trong lịch sử kia, tám, chín phần chính là Đặng Ngải.



Đặng Ngải lúc này, lời nói ra vẫn chưa đến nỗi nghiêm trọng, nên cũng có thể sửa được.



+++



Trời đen kìn kịt!



Hắn đi ra cửa thư phòng, uể oải xoay người, sau đó vịn tay vào lan can, nhìn về phía vườn hoa, ngẩn người.



-Phu quân, là vì chuyện của thiếp mà buồn lo?



Hạ Hầu Chân lặng yên đi tới phía sau hắn, khẽ nói:



-Kỳ thật, chỉ là có chút hiểu lầm. Nếu phu quân bằng lòng thiếp có thể đi nói giúp.



Tào Bằng quay đầu lại, không khỏi mỉm cười.



Hắn khẽ vươn vai đưa tay, ôm Hạ Hầu Chân vào trong lòng.



-Nói thì hay lắm… Phu nhân đã có quyết định của riêng mình, có quan hệ gì đến ta chứ.



Ta hiện tại, chẳng qua chỉ là một tù nhân, cần gì nhắc tới quá khứ chứ? Tùy nàng! Hai năm bận rộn, thật không có thời gian rảnh rỗi, ta cũng không hy vọng sẽ giống như lần trước, cả ngày đầu tắt mặt tối. Vừa vặn nhân cơ hội này, tĩnh dưỡng một chút.



Tào Bằng nói xong, ngẩng đầu nhìn về phía xa.



Ánh mắt sắc bén đó, dường như xuyên thấu tường vây, vượt qua thời gian và không gian…



Chu Bất Nghi?



Thời đại Tam Quốc oanh liệt, sắp mở màn rồi!



Trò chơi này, dường như càng lúc càng thú vị?