Tào Tặc

Chương 525 : Chuyện xấu

Ngày đăng: 00:07 22/04/20


Lưu Quang!



Năm xưa đã tặng hắn một con Tuyết ngao, “chó nhà Hán” một lòng muốn hắn làm bằng hữu với Lâm Nghi Hầu, mà nay đã phân chia hai trận doanh với Tào Bằng, thậm chí không chết cũng không ngừng. Mỗi khi nghĩ lại, Tào Bằng đều cảm thấy tiếc nuối, nhưng số mệnh đã vậy, có lẽ ngay từ đầu bọn họ nhất định đã trở thành kẻ thù. Trên đỉnh Hạ Lan sơn, chỉ sợ là lần đầu tiên Tào Bằng và Lưu Quang nói chuyện với nhau và cũng là lần cuối cùng.



Khi đó, Tào Bằng từng ảo tưởng muốn Lưu Quang bứt ra không nhúng tay vào việc nhà Hán nữa.



Nhưng hắn cũng biết, đó chỉ là một ảo tưởng.



Với thân phận dòng họ Hán thất, Lưu Quang nhất định không thể khoanh tay đứng nhìn nên y đã hai lần ra tay ám sát hắn ở trên sông lớn và ở phía Bắc mục nguyên cũng khiến cho thù hận giữa Tào Bằng và Lưu Quang không thể hóa giải. Mà nay, Lưu Quang đã không còn là thiếu niên xốc nổi như năm xưa nữa, theo sự điêu tàn của lão thần Hán thất, khi mà mỗi một thế tộc đều có tâm tư thì Lưu Quang cũng dần dần trở thành trụ cột vững vàng của Hán thất. Tuy rằng y rất khiêm tốn, ngày thường cũng không bộc lộ gì, nhưng nếu bỏ qua sự tồn tại của người này, nhất định sẽ thiệt hại lớn! Tào Bằng suy nghĩ đến chau mày.



Chu Bất Nghi, có liên quan gì đến Lưu Quang không?



Tận đến lúc này, Tào Bằng mới phát hiện hắn có một thiếu sót rất lớn, chính là: tin tức không thông!



Tuy nói Hứa Đô và Huỳnh Dương cách nhau không xa nhưng hắn đối với tình hình Hứa Đô hoặc là đối với tình hình Lưu Quang không hiểu chút gì.



Đây cũng khiến hắn sau khi trở về Trung Nguyên hầu hết thời gian chỉ dựa vào phán đoán mà không thể đạt được tin tức chuẩn xác.



Có lẽ, hắn nên tăng mạnh một chút việc nắm tin tức Hứa Đô trong tay?



Tào Bằng trở lại án thư cúi nhìn tập sách trên bàn, đột nhiên cười chua xót.



Mình bây giờ là kẻ tù tội, suy xét nhiều làm gì? Dưới trướng Tào Tháo, kỳ nhân dị sĩ vô số, sớm đã định liệu trước rồi.



Về phần Tào Xung, hắn cũng quan tâm làm gì?



Mình đến Huỳnh Dương lâu như vậy, cũng chỉ có Tào Chương ở Huỳnh Dương làm bạn, nếu Tào Xung cần thì thỉnh thoảng tới thăm một chút cũng không phiền toái gì. Nhưng đến tận bây giờ, Tào Xung không hề xuất hiện. Thật ra trước đó hắn cũng nghe nói gần đây Tào Xung mắc bệnh nặng, cho nên rất ít khi đi xa, tuy nhiên có thật sự bị bệnh hay không, Tào Bằng cũng không rõ ràng lắm.



Bất kể thế nào, Tào Xung cũng từng gọi hắn là tiên sinh, mà Tào Bằng hắn cũng từng đặt tâm huyết vào Tào Xung.



Đệ tử phản bội…hoặc là không thể dùng từ “phản bội” để hình dung Tào Xung, phải nói là “thay đổi” thì hợp lý hơn một chút. Đệ tử thay đổi khiến trong lòng Tào Bằng có chút không thoải mái. Đừng nhìn bề ngoài hắn tỏ ra lãnh đạm, nhưng ở sâu trong nội tâm lại có chút khổ sở.



Không thể nghi ngờ gì Chu Bất Nghi đã có tác dụng ở giữa gây chia rẽ!



Kẻ đó, thật sự đáng giận.



Than bút tự chế trên tay Tào Bằng chuyển động, trong mắt hắn hiện lên tia sắc lạnh.



Buông tha không?



Hắn cắn môi, thần sắc thay đổi không ngừng.



Hiện giờ Tư Mã Ý tung tích không rõ, muốn lại soán Ngụy, chỉ sợ không phải là chuyện dễ dàng. Giang sơn họ Tào trong tương lai vẫn rất khó phân biệt. Hán Đế vẫn còn, Tào Tháo quyết sẽ không soán vị, đây không phù hợp với tác phong của ông ta. Họ Tào, sẽ do ai tiếp chưởng đây?



Nghĩ đến đây, Tào Bằng không kìm nổi lại thở dài một tiếng.



Thế sự biến ảo, thật sự là quá khó đoán. Cho dù là Tào Bằng cũng không dám nói trước được gì.



Thế sự phát sinh thay đổi, tương lai rốt cuộc sẽ như thế nào?



Bên ngoài vọng đến tiếng côn trùng kêu vang càng khiến cho lòng Tào Bằng thêm ưu sầu.



Cuối thu năm Kiến An thứ mười, mùa thu hoạch Ký Châu.



Thành quả thuế ruộng mở rộng hưng thịnh của Ký Châu vang dội, một mùa thu hoạch đã qua, nguyên khí dường như đã khôi phục. Trải qua một thời gian một năm nghỉ ngơi và chỉnh đốn, cuối cùng đã trở lại bình thường. Tuy nhiên muốn khôi phục lại sự cường thịnh năm xưa, chỉ sợ vẫn phải cần thêm một thời gian nữa.



Tuy nhiên, đối với Tào Tháo mà nói, mùa thu hoạch Ký Châu cũng đại diện cho thời cơ dụng binh tại Tịnh Châu đã chín muồi.



Tuy nói từ lúc ông thi hành đồn điền tới nay, lại không quá lo lắng về thuế ruộng, nhưng việc dụng binh tại Tịnh Châu vẫn phải cẩn trọng, thật sự cẩn trọng.




Ông chỉ vào Quách Gia:



- Phụng Hiếu, sao ngươi lại lấy tin vỉa hè nói cho Tử Lộ biết chứ?



- Tuy là tin vỉa hè nhưng không có lửa làm sao có khói, ta cảm thấy rất có lý nữa.



Tào Tháo liên tục lắc đầu, thấy nét mặt Dương Hàng mờ mịt không hiểu, liền giải thích:



- Chắc Tử Lộ không biết, lúc trước ta nghe nói Chiêu Cơ lưu lạc ở biên ải, liền nhân dịp A Phúc đi sứ biên ải phía bắc liền yêu cầu nó nghĩ cách đưa Chiêu Cơ trở về.Nhưng không ngờ, tiểu tử này lại trực tiếp liên hợp với Hắc Thủy Tiên Ti, đánh doanh trại quân đội của Lưu Báo, đem bắt cóc mẹ con Chiêu Cơ trở về, sau đó không biết là vì nguyên do gì mà Chiêu Cơ định cư tại Hà Tây. Tiếp đó lại theo A Phúc về Cô Tang. Về phần liên quan như lời Phụng Hiếu nói, thôi, để hắn nói tiếp vậy.



Trong lòng mỗi một người đàn ông đều thích buôn chuyện.



Dù là Tào Tháo cũng không ngoại lệ.



Tuy nhiên, trước mặt cấp dưới mà nói chuyện của chị vợ đối phương dù sao cũng không nên, cho nên, Tào Tháo giả vờ khoanh tay như không để ý đến, nhưng hai lỗ tai thì dựng lên bán đứng tâm tư ông ta.



Quách Gia nói:



- Tử Lộ có biết chuyện Hữu Học giết Vi Đoan chứ?



Dương Hàng gật đầu:



- Đương nhiên biết.



- Vậy Tử Lộ có biết, sau khi Hữu Học giết Vi Đoan, sĩ tộc Quan Trung lòng đầy căm phẫn thề phải giết Hữu Học để báo thù cho Vi Đoan không?



- Việc này cũng biết một chút.



- Nhưng Tử Lộ có biết, về sau sĩ tộc Quan Trung lại đột nhiên yên lặng không?



Dương Hàng mờ mịt lắc đầu:



- Việc này không rõ lắm. Chỉ là nghe nói, phía bên Hoàng Phủ Kiên Thọ, Vệ Ký Hà Đông đột nhiên lên tiếng thì chuyện đó tự nhiên lắng đi, không có ai nhắc đến nữa.



Quách Gia nói:



- Nhưng ta lại nghe nói, sĩ tộc ở Quan Trung lúc đó đang vô cùng căm phẫn, Thái tiểu thư liền mang theo con gái đến đó thăm hỏi Hoàng Phủ Kiên Thọ, Vệ Ký, còn cả đám người Hoằng Nông Dương Văn nữa, đau khổ cầu xin cho A Phúc, ba người mới đồng ý ra mặt lên tiếng cho.



- Hả?



Dương Hàng thật sự giật mình kinh hãi.



Hoằng Nông Dương Văn lúc trước là Thái Úy Dương Bưu, chính là đối địch với Tào Tháo.



Quách Gia nói:



- Năm xưa Đổng Trác cầm giữ triều chính, Hoàng Phủ Tung và Dương Văn Tiền trước sau bị nghi kỵ, suýt nữa thì mất mạng. Cũng may có cha vợ ngươi ra mặt biện hộ cho nên mới được giảm tội, còn cứu Hoàng Phủ Tung thoát khỏi tội chém đầu. Thái tiểu thư dựa vào quan hệ này mà thuyết phục hai người đó ra mặt. Về phần Vệ Ký, vốn là tộc thúc của Vệ Trọng Đạo, Thái tiểu thư cũng đau khổ cầu xin mới được ông ta gật đầu. Nếu không thì...



Quách Gia nhướn mày, bộ dạng đó người khác nhìn là hiểu.



Nhưng lại khiến trong lòng Dương Hàng dao động.



Chẳng lẽ, đại tỷ và Tào công tử thật sự là quan hệ mờ ám sao?



Ngay lúc gã đang suy nghĩ, lại nghe Tào Tháo nói:



- Đi, chúng ta quay về thu dọn một chút, sau đó tới Huỳnh Dương để xem tên tiểu tử khốn kiếp kia hiện giờ đang làm những gì. Tử Lộ, ngươi đi thông tri cho Tử Hòa để hắn tới huyện Kinh chờ, sau đó chúng ta cùng xuất phát.