Tào Tặc

Chương 526 : Bất tại kỳ vị , bất mưu kỳ chí

Ngày đăng: 00:07 22/04/20


Thời Đông Hán, Lý học chưa hưng.



(Lý học: phái triết học duy tâm đời nhà Tống và nhà Minh, Trung Quốc)



Đối với sự ràng buộc nữ tử cũng không khắc nghiệt như triều Minh Thanh vậy. Tổng thể mà nói, nho học Lưỡng Hán ở giai đoạn hình thức ban đầu còn chưa hình thành, cho nên nữ tử những năm này còn khá tự do, tự có chủ ý đối với hôn nhân và các phương diện khác của mình. Nhưng khá tự do cũng chỉ là tương đối, địa vị nữ tử thấp, mà thời đại này thậm chí cả ngàn năm sau cũng không hề thay đổi được sự thật này. Đặc biệt là sau thời Ban Chiêu thì sự trói buộc với nữ tử so với những năm đầu Đông Hán, thậm chí ở thời kỳ sớm hơn còn tăng mạnh hơn rất nhiều.



Ban Chiêu, là ai?



Nàng là Huệ Ban, người Phù Phong An Lăng, là con gái của Ban Bưu, và là muội muội của Ban Cố và Ban Siêu.



Ban Cố từng viết “Hán Thư Bát Biểu” với “Thiên Văn Chí” nhưng lại chưa tốt, sau này Ban Chiêu kế thừa ý chí của Ban Cố đã hoàn thành Hán Thư Thất Biểu gồm “Bách quan công khanh biểu” cùng với Lục chí “Thiên Văn Chí’. Để rồi sau này, “Hán Thư” mới có thể trở thành sách lưu truyền đời sau.



Ban Chiêu còn làm thầy dạy cho Hoàng Hậu và các Quý nhân, được gọi là Tào phu nhân.



Thời Đông Hán, Ban Chiêu là một trong những nhân vật đại diện cho nữ nhân được người đời ca ngợi.



Sở dĩ được gọi là Tào phu nhân là vì nàng được gả cho Tào Thọ. Ban Chiêu năm ngoái thủ tiết, đã làm dấy lên hành vi thủ tiết của nữ tử đương thời.



Cho nên, một nhị phụ tài cán bôn ba vì nam tử, không tiếc xuất đầu lộ diện thật sự khiến người khác kinh ngạc?



Thái Diễm năm xưa từng bất hòa với Vệ gia, mà nay nàng vì Tào Bằng thậm chí tự rước lấy nhục, cầu xin Vệ Ký, tình cảm này gọi là bình thường sao?



Dương Hàng cũng không phải là không nghe được những lời đồn nhảm này.



Nhưng nói thật, gã cũng không dám tin.



Tào Bằng với Thái Diễm tuổi tác chênh lệch nhiều, bên cạnh Tào Bằng lại không thiếu nữ nhân, sao có thể có tình cảm với Thái Diễm chứ? Nhưng từ miệng của Quách Gia mà có thể thấy có sự khác biệt. Đúng vậy, Thái Diễm vì một người nam nhân mà đã cầu xin người nhà chồng đã từng bất hòa với mình, nếu chỉ là tình cảm bình thường thì sao có thể làm như thế? Hơn nữa, nhìn thái độ của Tào Tháo thì có vẻ như không hề phản đối chuyện này mà ngược lại còn tỏ ra rất vui vẻ.



Ẩn ý ở đây có thể đã rõ...



Dương Hàng từ lâu đã nghe danh Tào Bằng nhưng vẫn chưa từng gặp Tào Bằng.



Lần này, Tào Tháo khăn gói đơn giản gọn nhẹ cũng không thông báo trước cho Thái Thú quận Huỳnh Dương, lại càng không thông báo cho Hà Nam doãn Hạ Hầu Uyên, chỉ mang theo hai người Quách Gia và Dương Hàng cùng với mấy nha binh hầu cận tách khỏi đội nhân mã đi về hướng Huỳnh Dương, chứng minh ông cũng không muốn nhiều người biết.



Dương Hàng tuy là người hầu cận của Tào Tháo nhưng lại không phải tâm phúc của Tào Tháo.



Lần này ông ta đối với gã lại không chút e dè, dường như đã chứng minh một số vấn đề.



Đó là, Tào Tháo cho rằng, giữa Dương Hàng và Tào Bằng dường như có chút quan hệ cho nên mới không có ý tránh né Dương Hàng.



Xem ra chuyện này cần phải nói với phụ thân biết mới được.



Trên đường đi Dương Hàng âm thầm quyết định.



Phụ thân gã tên là Dương Tục, từng ở Linh Đế đảm nhiên chức Thái Thú Nam Dương. Sau này bởi vì triều cương hỗn loạn mà từ quan về quê.



Dương Tục, lúc Thái Ung gian khổ nhất thì đã từng giúp Thái Ung.



Cũng bởi vì tình nghĩa này mà sau đó Thái Ung đã gả con thứ Thái Trinh Cơ cho con trai của Dương Tục là Dương Hàng.



Chờ chút, Phụ thân từng làm Thái Thú Nam Dương.



Nghe nói gia đình Tào Bằng mấy đời đều ở sau núi Trung Dương, vậy chẳng phải nói là năm xưa Tào gia với nhà mình cũng có chút liên hệ sao?



Trong lòng Dương Hàng suy tính rất nhiều nên vô tình đã đi ngang hàng với Tào Tháo tiến vào khu vực huyện Huỳnh Dương.



Khoảng cách với trận chiến Quan Độ đã khá xa rồi.



Là một trong những chiến trường chính của toàn bộ trận chiến đấu, Huỳnh Dương cũng bị ảnh hưởng của cuộc chiến. Trước khi tiến vào Huỳnh Dương nơi nơi đều nhìn thấy dấu vết chiến hỏa. Nhưng khi tiến vào khu vực huyện Huỳnh Dương thì cảm nhận sự khác biệt rõ ràng. Cuối mùa thu, mưa dầm lả lướt, đất đai hai bên đường đã thu gặt xong, thỉnh thoảng vẫn nhìn thấy dân chúng thừa dịp mưa cuối thu mà sửa sang lại đất vườn nhà mình.



Đây là một trong những trình tự cần thiết của nông canh.



Thổ địa sau mùa thu hoạch thì tiến hành chỉnh trang, sau đó trải qua một mùa đông dài tĩnh dưỡng, đợi năm sau sẽ tiến hành gieo trồng.



Cũng giống như con người sau khi mệt mỏi sẽ nghỉ ngơi.



Sửa sang đất vườn, chính là sau mùa thu hoạch thì vào đông, để đất đai được nghỉ ngơi.



- Không ngờ huyện Huỳnh Dương này cũng rất khá.



Quách Gia không kìm nổi khen một câu.



Cũng khó trách, dọc đường đi đâu đâu cũng thấy chiến hỏa.


Cách thức dây chuyền sản xuất công việc từ Triều Tần đã có rồi.



Chỉ là loại phương pháp này sau khi Triều Tần diệt vong thì không ai biết nữa rồi dần dần thất truyền.



Nếu không phải Quách Gia đọc nhiều sách, chỉ sợ cũng không biết chuyện này. Y nghĩ, Tào Bằng có thể nghĩ ra phương pháp dây chuyền sản xuất làm việc này hẳn là do Tào Bằng ở Tây Bắc hai năm mà biết, dù gì thì ở đó cũng từng là căn cơ của lão Tần, nói không chừng sẽ có người biết được.



Tào Tháo chợt cảm thấy dễ chịu.



Đúng lúc này, Tào Bằng quay về!



Hắn được Tào Chương thông báo tin tức Tào Tháo đến đây.



Liền vội vàng chạy về nhà, thậm chí ngay cả quần áo cũng không kịp thay. Thấy Tào Bằng người toàn bùn đất, mồ hôi ướt đẫm, không hiểu vì sao, Tào Tháo thấy sống mũi cay cay, suýt chút nữa thì rơi lệ.



Đây, là công thần hàng đầu bị ta khiến cho rơi vào tình cảnh này đây!



Là bởi vì tên Vi Đoan mọt quốc kia mà rơi vào tình trạng như hiện nay.



- A Phúc, có khỏe không?



Tào Bằng vội trả lời:



- Bẩm chủ công, tội thần khỏe.



- Tốt tốt tốt lắm, đừng nói từ tội thần, việc này...Ta vừa từ Hổ Lao quan đến, nhân tiện đi qua Huỳnh Dương nên đến thăm ngươi.



Ngày mai ngươi không cần phải đi xưởng nữa mà đi theo ta để trò chuyện.



Còn nữa, nháy mắt đã ba năm trôi qua rồi, chúng ta vẫn chưa từng gặp nhau. Đúng rồi, vừa rồi trên đường, Tử Văn có nói luyện tập gì gì đó, ngày mai để ta đi cùng để tham quan.



- Việc này cháu xin nghe.



Trương thị thấy Tào Bằng đã về, liền cùng Hoàng Nguyệt Anh lui ra.



Trong đại sảnh chỉ còn lại năm người Tào Tháo, Quách Gia, Tào Chương, Dương Hàng và Tào Bằng.



- A Phúc, nghe nói ngươi lại làm cha rồi?



Vì sao lại nói từ “lại”. Là vì trước đó không lâu Tào Bằng lại có thể một con gái. Quách Hoàn đã sinh cho Tào Bằng một con gái, tên là Tào Yên, mà Chân Mật thì sinh cho Tào Bằng một con trai, tuy nhiên tên của cậu bé có chút kỳ lạ, tên là Tào Chiến, ý nghĩa là thông minh.



Dựa theo cách nói của Chân Mật, là hy vọng cậu bé sẽ trở thành một người thông minh.



Nhưng Tào Bằng lại cảm thấy không được thông cho lắm!



Đơn giản Tào Chiến này chính là Ngụy Minh Đế trong lịch sử, là con trai của Tào Phi.



Trong lòng hắn phản đối, nhưng bất đắc dĩ vì người nhà đều cho rằng tên này rất hay, khiến hắn không tìm được lý do thích hợp phản đối. Vì thể, trong lòng hắn không được thoải mái trong một thời gian dài.Tuy nhiên thời gian trôi dần, hắn cũng đã dần bỏ qua chuyện cũ.



Dù sao Tào Phi đã chết!



Tào Chiến, là con hắn.



Quách Gia tò mò hỏi:



- Sao không thấy đám người Bộ Loan?



- Ồ, các nàng đi Lạc Dương chùa Bạch Mã dâng hương rồi.



- Ừm.



Ta ở Tây Bắc nạp thiếp phòng mới, có chút tin phật, cho nên sau khi sinh con nên muốn đi cầu phúc trạch cho con trẻ. Tiểu Loan và Tiểu Hoàn cũng có tâm, liền mang theo bọn trẻ đi cùng. Ha hả, đoán chừng mấy ngày nữa các nàng mới quay về Huỳnh Dương.



- Thì ra là thế.



Quách Gia cũng không hỏi thêm nữa.



Mấy người hàn huyên một lát, Quách Gia đột nhiên hỏi:



- Hữu Học, nay Tôn Quyền tại Giang Đông đóng quân tại Nhu Tu Khẩu, rất thèm muốn Hợp Phì, ngươi cũng biết chứ?



Tào Bằng ngẩn ra:



- Gần đây quá bận việc trong xưởng, quả thật là không rõ lắm.