Tào Tặc

Chương 530 : Đấu sức

Ngày đăng: 00:07 22/04/20


Tương Dương, Thái phủ.



Tuyết càng lúc càng lớn!



Những bông tuyết lớn như lông ngỗng tung bay càng làm tăng thêm không khí lạnh lẽo.



Thái Mạo nửa nằm trên giường, một bàn tay thò vào chiếc váy từ cặp đùi thon dài của nữ tỳ xinh đẹp bên cạnh. Một nữ tỳ xinh đẹp khác thì từ trên quầy rượu cầm một bình rượu nóng tới, cẩn thận rót.



Lúc Trương Doãn đến thì Thái Mạo đang trêu ghẹo nữ tỳ xinh đẹp.



Công đường đèn đuốc sáng trưng, toát lên bầu không khí ướt át.



Trương Doãn thấy thế bật cười ha ha. Ông phẩy phẩy bông tuyết bám trên người ra, cởi áo khoác hất cho tỳ nữ bên canh, miệng trêu đùa:



- Đức Khuê thật quá nhàn nhã, ngược lại cho gọi tiểu đệ đến đây vào lúc tuyết lớn thế này, không biết có chuyện gì quan trọng?



Thái Mạo xoay người ngồi dậy, xua tay ra hiệu tỳ nữ lui ra.



Gã sai tỳ nữ rót rượu nóng đưa cho Trương Doãn một cốc, rồi sau đó trầm giọng nói:



- Phía bên tiểu muội đã bắt đầu có hành động rồi.



- Ồ?



Trương Doãn thu lại nụ cười, sau khi uống một ngụm rượu, tùy ý hỏi:



- Vậy Khổng Minh có nói gì không?



- Chủ trương của Khổng Minh ư? Chỉ sợ là chỉ thảo luận với Lưu Huyền Đức thôi.



Thái Mạo nói:



- Hôm qua hắn đã rời khỏi Tương Dương, nói vậy hiện giờ chắc đã đến Tân Dã...Cũng là một người thông minh, không biết vì sao lại có lựa chọn hồ đồ như vậy. Lúc trước tiểu muội từng muốn để hắn ở lại đây, lại bị hắn cự tuyệt. Mà nay lại như Thiên lôi bị Lưu Huyền Đức sai đâu đánh đó, thật sự là có chút đáng tiếc. Tuy nhiên, nếu như Lưu Huyền Đức thật lòng đầu nhập, không phải không là chuyện tốt, từ lúc đó, địa vị của Thiếu chủ càng thêm củng cố.



Đoán chừng một hai ngày nữa sẽ có tin tức.



Cũng không biết cuối cùng Lưu Huyền Đức sẽ lựa chọn như nào.



Trương Doãn mỉm cười:



- Chuyện nào có đáng gì? Để phu nhân mời chủ công phái người đến chiêu mộ Lưu Huyền Đức là có thể.



Nếu Lưu Huyền Đức vẫn trước sau tỏ thái độ không chịu theo, theo ta thấy, người này không giữ lại nữa, hãy mau chóng diệt trừ để tránh hậu hoạn.



- Có phải quá gấp gáp không?



Trương Doãn cười lạnh:



- Không gấp, nếu Lưu Huyền Đức còn do dự, chỉ sợ mà khó được việc.



Nói như vậy, không bằng sớm động thủ đi. Chẳng may tương lai Tân Dã nắm trong tay hắn, vậy chẳng phải Thiếu Chủ đã dưỡng một con mãnh hổ trước cửa sao?



Ông ta nhìn thoáng qua nữ tỳ rót rượu, Thái Mạo lập tức hiểu.



Cười cười, Thái Mạo nói:



- Ngươi yên tâm, nếu đã để nàng ở đây, đương nhiên là đáng tin.



- Đức Khuê, Lưu Huyền Đức cũng là kẻ kiêu hùng!
Tào Bằng từ xưởng trở về, thấy trong nhà giăng đèn kết hoa, các nô bộc mặt tươi hớn hở.



Hôm nay là ngày cuối cùng của năm Kiến An thứ mười, mọi nhà đều chuẩn bị đón giao thừa, đón một năm mới sắp tới.



Trận tuyết đông nay có lẽ là trận tuyết cuối cùng.



Qua hôm nay, xuân về khắp nơi, vạn vật sống lại sẽ nghênh đón một mùa màng tốt.



Trương phu nhân dẫn theo Quách Hoàn tuần tra đình viện, thỉnh thoảng ra mệnh lệnh để người nhà thu dọn và sửa chữa. Tren khung cửa treo biển được chăng tấm lụa tỏ thẫm càng nổi bật trong tuyết trắng, vô cùng bắt mắt, toát lên màu sắc vui vẻ. Bên ngoài tòa nhà, hai bên đường nhỏ cũng được giăng lụa đỏ, từ xa nhìn lại màu đỏ trắng rõ ràng, càng khiến người ta vui vẻ.



Hoàng Nguyệt Anh và Hạ Hầu Chân ở trong phòng nghỉ tạm.



Không phải hai nàng nhàn hạn, mà là hai nàng mang thai.



Bộ Loan và Chân Mật đang chơi đùa cùng con nhỏ ở trên kháng.



Còn Đặng Ngải và Thái Địch đang ném tuyết ngoài hiên với Tào Oản và Tào Dương.



Cơm chiều này chắc chắn đông vui rồi.



Tào Nam đã sai người đi Hứa Đô đón vợ chồng Đặng Cự Nghiệp đến để hai người đó đỡ cô đơn. Nàng và Hồng nương tử ở trong phòng bếp chỉ đạo người hầu làm bánh sủi cảo, nói chuyện, thỉnh thoảng cười càng khiến cho Tào phủ thêm nhiều sinh khí.



- Bao giờ tỷ phu trở về?



Tào Bằng thay quần áo, thò đầu ra hỏi.



Tào Nam cười nói:



- Lúc trước có phái người đến đây nói là phải ở lại Thùy Long Thành một ngày.



Đoán chừng lúc này đang trên đường đi, trước khi trời tối sẽ về kịp. Sao vậy, đói bụng rồi à? Vậy ăn trước chút gì đi.



Tào Bằng lập tức chạy vào, cầm lấy một miếng thịt bò, không đợi Tào Nam mở miệng đã cho nhanh vào mồm.



Tào Nam cười mắng:



- Lớn như vậy rồi mà chẳng khác nào đứa trẻ, thật quá kỳ cục.



Hồng nương tử lại nói:



- Nhìn A Phúc như thế mới là người có phúc khí. Đại Hùng và Đầu Hổ không có phúc này, hiện tại mãi vẫn chưa lập gia đình. Từ lúc A Phúc đến đây nơi này thật náo nhiệt, hai năm trước lúc A Phúc không ở đây, trong nhà thật vắng lạnh mà.



- Đúng vậy!



Trong mắt Tào Nam hiện lên chút nhớ nhung.



Trong nhà có đàn ông, cảm giác thật tốt.



Không biết lần này Thúc Tôn về bao lâu?



Năm sau huynh ấy đi Bộc Dương nhậm chức rồi, hiện tại A Phúc đã trở lại, mẫu thân cũng đã hồi phục lại sức khỏe bình thường. Đến lúc đó sẽ giữ Quách Dục lại, nghe nói nàng cũng có thai, vừa đúng lúc ở lại nhà để nghỉ ngơi.



Đột nhiên, bên ngoài truyền đến những tiếng ồn ào.



Là Thúc Tôn đã trở lại?



Tào Nam vui vẻ, vội vàng chạy hướng cửa chính...