Tào Tặc

Chương 531 : Tấn công , chiếm đóng Tịnh Châu

Ngày đăng: 00:07 22/04/20


Tính ra cũng đã ba năm không gặp Đặng Tắc



Ba năm không gặp, Đặng Tắc có vẻ già đi rất nhiều, tóc mai bây giờ đã xuất hiện vài cọng bạc. Nhưng mà như vậy lại càng khiến cho hắn càng thêm chín chắn, già giặn. Một đôi mắt sáng như sao nay lại càng toát lên một cảm giác thâm sâu khó đóan.



Cụt một tay, áo màu xanh.



Trên mặt nở một nụ cười thản nhiên



Nếu không tận mắt nhìn thấy, ai có thể nghĩ người đàn ông cụt tay đứng trước mặt mọi người này năm xưa chỉ là một Tiểu Lại huyện Cức Dương.



- A Phúc!



Đặng Tắc thấy Tào Bằng ở trên bậc cửa, lập tức mỉm cười.



Y đi lên đến, vươn cánh tay còn lại, dùng sức ôm Tào Bằng.



Tuy nhiên, Đặng Tắc thấp hơn so với Tào Bằng một cái đầu, hơn nữa lại có chút gầy yếu. Cho nên y muốn ôm Tào Bằng, lại bị Tào Bằng chặn ngang ôm lấy.



- Tỷ phu, đã lâu không gặp.



Đặng Tắc cười càng lớn.



Nhìn người thanh niên khôi ngô hùng dũng trước mặt này, y cũng không thể tin lại là cùng 1 người với cái gã thiếu niên nhìn có vẻ bệnh tật mười năm trước chạy nạn từ núi Trung Dương. Đúng là năm tháng cứ như thanh dao, chỉ trong chớp mắt, người thiếu niên năm đó theo y nhập ngũ ở thành Cửu Nữ, rồi sau đó liên tục chiến đấu ở các chiến trường Nam Dương, lại tròng trành đi nhậm chức ở Hải Tây. Người thiếu niên đã trải qua vô số phong ba và đau khổ, hiện giờ là "Tào Công tử" có tiếng tăm khắp thiên hạ, chiến công hiển hách.



Tuy nói, loại xưng hô "Công tử" này, những năm cuối ở Đông Hán đã phổ biến.



Nhưng mấy trăm năm của Xuân Thu Chiến quốc, không phải ai cũng có thể được nhận các xưng hô ‘Công tử’ này, hai chữ có hàm ý vô cùng đặc biệt.



"Công tử", khi ở Chiến quốc, là một cách xưng hô rất tôn quý.



Không phải là vương công quý tộc, hoặc là người có địa vị cực cao, cũng không thể đạt được.



Mà nay tuy nói không hiển hách như trước kia vậy, nhưng vẫn có ý nghĩa không tầm thường.



Có thể được gọi là "Công tử", cũng là một cách biểu thị là đã được xã hội thượng lưu công nhận. Cho nên, những con nối dòng của thân hào, thổ hào ở nông thôn, có lẽ ở địa phương có thể tự xưng "Công tử", nhưng tới thành thị rồi, lập tức phải im lặng. Không vì cái gì khác, nếu vẫn tự xưng "Công tử", chẳng những sẽ bị mọi người nhạo bán, thậm chí còn có thể sẽ dẫn đến họa sát thân. Đặc biệt trước mặt những nhân vật xã hội nổi tiếng, càng phải chú ý tiểu tiết.



Tào Bằng, nay đường đường đã là "Công tử".



Duyện Châu cũng là nơi có những thế tộc thực lực, hung hăng ngang ngược, năm đó Tào Tháo giết Biên Nhượng, khiến sĩ lâm Duyện Châu phẫn nộ, suýt nữa khiến Tào Tháo mất đi căn cơ. Nhưng dù vậy, vẫn khiến cho Trần Cung, Trương Mạc phản bội. Bởi vậy có thể thấy được, lực lượng sĩ lâm Duyện Châu rất lớn. Đặng Tắc ở Đông quận, cũng là ở Duyện Châu. Y đương nhiên hiểu rõ, giữa sĩ lâm Duyện Châu, đối đãi với Tào Bằng như thế nào.



Công tử Bằng!



Đây là cách gọi kính trọng của kẻ sĩ Đông quận đối với Tào Bằng.



Trong mắt của những kẻ sĩ Đông quận, Tào Bằng đã đủ tư cách để nhận hai chữ ‘công tử’.



Đây là người thiếu niên bất mãn năm đó sao?



Thậm chí Đặng Tắc cảm thấy có chút hoảng hốt.



- A Phúc, ta đến để giới thiệu cho ngươi một người.
- Tịnh Châu, có tám quận, đất đai rộng lớn, vả lại đa số là bình nguyên thảo nguyên... Nhân khẩu Tịnh Châu, ước tám trăm ngàn, nếu không dựa vào sổ sách thì ít nhất có khoảng một triệu năm trăm ngàn. Trong đó, người Hán chỉ có bốn phần, Hồ Lỗ chiếm sáu phần. Càng không cần nói, chiếm lấy ngũ nguyên và Sóc Phương nam Hung Nô, có hơn trăm ngàn nhân khẩu, cung thủ nhiều không kể xiết. Vả lại mấy năm liên tục chinh chiến, thổ địa cằn cỗi... Chủ công diệt Cao Can, dễ như trở bàn tay. Nhưng nếu lấy Tịnh Châu, thì sẽ gặp phiền toái lớn. Đầu tiên, sau khi thu nạp Tịnh Châu, ít nhất nội trong ba năm không thể tự cấp tự túc. Cho nên chủ công phải phải chuẩn bị sẵn sàng, hàng năm đưa vào khoảng hai triệu lương thảo đến Tịnh Châu, mới có thể ổn định cục diện.



Ý thứ hai này, Tịnh Châu rộng lớn, quan ải tản mác.



Sau khi chủ công lấy Tịnh Châu, phải bổ khuyết binh lực ở Tịnh Châu, phòng ngừa Hồ hại. Nhưng vấn đề là, theo Thượng Đảng tây hà, đến Nhạn Môn vân trung, ngàn dặm biên giới, phòng ngự như thế nào. Nghĩ năm đó, sức mạnh hung bạo của Tần, nuốt Hà Nam, đuổi Hồ Lỗ đi, lại nhanh chóng bị Hung Nô phục đoạt. Chỗ khó ở đó, biên giới quá dài... Nếu lấy Tịnh Châu, ít nhất phải có hai trăm ngàn binh mã trú ở đó, tiêu hao mỗi ngày, kinh người như thế nào?



Đặng Chi nói xong, nhìn thoáng qua Tào Bằng.



Cảm giác lúc này đó là Đặng Tắc, Đặng Chi hai người đối với Tịnh Châu quả thật là hao phí rất nhiều tâm tư và lao lực.



Trong binh thư có nói qua: Nguyên tắc chung khi dụng binh tác chiến là khi phải huy động chiến xa nghìn chiếc, xe tải nặng nghìn chiếc, quân đội mười vạn, vận lương đi xa nghìn dặm, thì tình huống đó, chi phí ở tiền phương và hậu phương, chi phí đãi khách khứa sứ thần, bảo dưỡng và bổ sung tiêu phí nghìn vàng thì mới có thể cho mười vạn quân xuất chinh được.



Đây là chi phí khi dùng binh của thời Xuân Thu Chiến quốc.



Bây giờ, chỉ sợ nay càng kinh người hơn!



Tiêu hao hai trăm ngàn đại quân, Đặng Chi tuy rằng không nói gì, nhưng có thể đánh giá ra một cái đại khái.



Tào Bằng không khỏi liên tục gật đầu,



- Có cái thứ ba?



- Thứ ba...



Đặng Chi hít sâu một hơi,



- Hồ lỗ tham lam, không thể nắm bắt. Mà nay, nam Hung Nô liên kết Cao Can, các phương khó mà sống yên. Mà Tiên Ti nhìn như kết minh với chủ công, Kha Bỉ Năng lại không thể tin. Có Nam Hung Nô, bọn họ gây sức ép không gây ra đại họa. Nhưng nếu không có nam Hung Nô, chủ công sẽ trực diện đối mặt toàn bộ Tiên Ti. Công tử nghĩ đến, với khả năng trước mắt của chủ công, có thể chống đỡ Tiên Ti đại quân sao?



Tào Bằng cau mày, sau một lúc lâu lắc lắc đầu.



Xem ra lập tức thu hồi Tịnh Châu không phải một chuyện tốt.



Hắn nhìn thoáng qua Đặng Tắc, một lát sau hỏi:



- Mà nếu Cao Can tập kích quấy rối, chung quy là một chuyện phiền toái, làm như thế nào mới có thể giải quyết được?



Đặng Tắc khẽ mỉm cười,



- Chuyện đó có đáng gì?



- Nguyện nghe ý kiến



- Chủ công chỉ cần một tướng giỏi, tử thủ Hồ quan, thì mấy vạn binh mã Cao Can tất không dám hành động thiếu suy nghĩ.



Có Hồ quan, thì Cao Can gây sức ép cũng không gây ra sóng gió gì. Tịnh Châu giống như một cái hồ lô, nhét miện bình lại, nước ở trong hồ lô sẽ ở trong không chảy ra ngoài. Ba nghìn binh mã, một viên tướng giỏi, hơn nữa có Tào Thái Thú và Lý tướng quân, Cao Can như cá trong chậu, sớm muộn gì hẳn phải chết.



Ba năm, chỉ cần ba năm.



Chỉ đợi Thanh Châu Duyện Châu và Ký Châu khôi phục nguyên khí, Tịnh Châu không tấn công cũng tự sẽ sụp đổ.