Tào Tặc

Chương 537 : Tam tiến

Ngày đăng: 00:07 22/04/20


Quách Gia mỉm cười!



-Khó phải không. Ngươi muốn ở Huỳnh Dương tròn ba năm, có phải không?



Tào Bằng xua tay.



-Đây không phải nguyên nhân… Ta tuy không muốn ở Huỳnh Dương, nhưng vấn đề là, cục diện quận Nam Dương hiện nay vô cùng rối ren. Vô số quan viên trong triều, dưới trướng của Tư Không cũng có rất nhiều người tài. Vì sao lại chỉ chọn có mình ta, điều này làm ta cảm thấy vô cùng khó hiểu.



Nụ cười trên mặt Quách Gia dần dần biến mất.



Ông ta nhìn Tào Bằng, lúc lâu sau mới buồn bã nói:



-Không muốn ngươi tiếp tục ở Huỳnh Dương, chỉ có một lý do duy nhất. Tuy ngươi ở Huỳnh Dương là vì chế tạo giấy, lại sang chế ra phương pháp rèn đao, cải tiến binh khí, nhưng đúng là vẫn còn chút không biết trọng người tài… Thế cục Nam Dương bất ổn, rất cần có người đến trấn yên. Người này phải biết nhìn nhận thời có tiến lui, hiểu sâu biết rộng, quan trọng hơn nữa, là phải được chủ công Nam Dương Thanh Sở xem trọng. Mà nay Lưu Biểu và chủ công phương minh, không thể trở mặt. Cho nên chủ công không thể dùng binh vào lúc này. Ngươi thứ nhất có kinh nghiệm từng ở Hải Tây và Hà Tây, có thể ứng đối được với những tình huống phức tạp. Thứ hai, bởi vì ngươi là người Nam Dương, đối với các quan chức Nam Dương mà nói, càng dễ thuyết phục họ, xoa dịu tâm lý sợ hãi của họ.







Về điểm này, nói không hợp lý lắm.



Hắn dũng thì có dư, nhưng nhẹ nhàng thì không đủ. Ở Nam Dương hai năm, lại không có tiến triển gì quá lớn. Sau khi qua đó, phải cố gắng hết sức lôi kéo các quan địa phương, và kết giao với thế tộc Kinh Tương, cô lập Lưu Bị. Ta nghĩ đi nghĩ lại, người có thể làm được những điều này, dường như chỉ có ngươi là tạm chấp nhận được.



-Quách đại ca, anh ca ngợi tôi cao quá rồi, khiến tôi thấy ngại ngùng.



Quách Gia cười cười.



-Ngượng ngùng, vậy thì đừng nên từ chối…



Tào Bằng, lập tức im lặng!



Ý của Quách Gia rất rõ ràng, chính là muốn đưa hắn lên đài. Lần này đi Nam Dương, cần phải làm thật tốt, không tốt cũng phải làm cho tốt, hoặc là sẽ được thăng chức rất nhanh, hoặc là…



Tào Tháo sẽ không giết hắn, nhưng nếu việc này thất bại, tất sẽ gặp phải nhiều khó khăn.



Một lúc lâu sau, Tào Bằng hít một hơi.



-Ta chỉ biết, có chuyện tốt chắc chắn ngươi sẽ không nghĩ đến ta, không phải chuyện khó khăn rắc rối, ngươi cũng sẽ không tiến cử ta đi Nam Dương.



-Ha ha, ngươi thật thông minh.



Tào Bằng tựa vào thành ghế, khoanh tay, ngửa mặt lên trời.



-Quách đại ca, Lưu Bị vì sao bỗng nhiên lại dụng binh vậy?



Quách Gia cười:



-Đây là mưu của Văn Hòa.



-Ồ?



Tào Bằng lập tức ngồi thẳng dậy, mắt sáng lên, nhìn Quách Gia không chớp mắt.



-Khi trước, Văn Hòa đưa mưu mua chuộc người của tộc Thái Thị, gián tiếp khiến Thái Thị và Thái Mạo lôi kéo Lưu Bị phò tá Lưu Tông, cũng hứa đóng ở Phàn Thành. Đây vốn là kế ly gián, nếu Lưu Bị đồng ý với Thái Thị, vậy tất sẽ phản bội cựu bộ Sơn Dương và Lưu Biểu. Ủng hộ Lưu Tông, cũng liền có nghĩa là phản bội Lưu Kỳ… Ngươi cũng biết, Lưu Biểu tuy rằng rất nuông chiều Lưu Tông, không ưa Lưu Kỳ, nhưng Lưu Kỳ trung hậu, chính trực, khi Lưu Biểu tiến vào chiếm giữ Kinh Châu, cũng đã từng lập không ít công lao.



Cho nên, cựu bộ Sơn Dương phần lớn đều ủng hộ Lưu Kỳ, ở Kinh Châu cũng coi như là một lực lượng.




-Chính là Bắc Trung Lang Tướng Lư Thực Tử?



Quách Gia gật đầu mỉm cười, tỏ vẻ như “trẻ ngoan dễ dạy”.



Chẳng trách ông ta nói:Lư Dục và Lưu Bị cùng một thế hệ. Lưu Bị từng theo học Lư Thực, Lư Dục tính ra, hiển nhiên là sư đệ của Lưu Bị.



Có một tầng quan hệ như vậy, nối gần thêm khoảng cách giữa Lưu Bị và Tào Bằng ở Nam Dương.



Còn chưa nói, ba người mà Quách Gia đề cử này, với Tào Bằng mà nói, thật đúng là cực kỳ thích hợp. Dù là Đặng Chi, Đỗ Kỳ hay là Lư Dục, ba người này hiện tại đều là ứng cử viên thích hợp nhất của quận Nam Dương. Tào Bằng khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.



-Người, ta đã đề cử với ngươi. Về phần có thể mời được hay không, còn phải dựa vào bản lĩnh của ngươi.



Tào Bằng giận dữ.



-Quách Phụng Hiếu, ngươi nói, ngươi không dám đảm bảo sao?



-Đương nhiên, ngươi xem, ta cả ngày làm lụng vất vả, người cũng gầy đi rất nhiều nào còn tâm tư đi lo tìm người trợ giúp ngươi. Tào Hữu Học, ngươi chớ có không biết trắng đen, nếu không phải vì ngươi tặng ta một ngàn hai trăm quan tiền lãi, ta mới cố giúp ngươi được từng đó đấy.



Quách phu nhân ở bên cạnh, che miệng cười trộm.



Còn Quách Dịch con trai độc nhất của Quách Gia, thì núp vào lòng mẹ, nhìn hai người đàn ông đang gân cổ như hai con gà chọi.



Quách Gia thì thật sự thấy không thoải mái!



Ông ta vắt óc tìm kế giúp hắn chọn lựa người trợ giúp, cuối cùng hắn còn không có chút cảm kích?



Còn Tào Bằng, cũng vô cùng khó chịu.



Bỏ một ngàn hai trăm quan ra, không ngờ còn muốn hắn tự mình đi thuyết phục… Nhưng mà, hắn cũng biết, người ở thời đại này, có chút tính nhỏ mọn. Đặng Chi còn dễ nói, cử người đến quận Đông, nói với Đặng Tắc một tiếng. Nghĩ chắc Đặng Chi cũng sẽ không nỡ từ chối cơ hội được mặc áo gấm về quê này; còn Đỗ Kỳ, cũng khó. Anh ta trải qua thăng trầm, lại có gia đình, hẳn là cũng không khó khuyên anh ta rời núi…



Nhưng còn Lư Dục!



Tào Bằng hoàn toàn không có chút ấn tượng về người này, chỉ sợ không dễ ứng phó.



Lư Dục và Tào Bằng bằng tuổi, nay đều đã hai mươi lăm. Có gia thế, cha lại là Lư Thực danh tiếng lẫy lừng, chắc chắn không dễ đối phó. Người trẻ tuổi, thường đều có chút kiêu ngạo. Nếu Tào Bằng hơn ba mươi tuổi, hoặc là bốn mươi tuổi, nói không chừng Lư Dục còn có thể có chút tôn trọng. Quan trọng nhất là, hai người lại bằng tuổi nhau, hiển nhiên sẽ không ai chịu thua ai. Vậy phải làm sao mới thuyết phục được cậu ta rời núi?



Quách phu nhân lên tiếng hòa giải.



-Phụng Hiếu, Hữu Học, hai người là huynh đệ, sao phải làm khó cậu ấy?



-Hừ, vẫn là chị dâu quan tâm đệ, chứ không vô tâm như ai đó. Ta vẫn luôn thấy kỳ quái, chị dâu đẹp hoàn hảo như thế, sao lại lấy một người xấu xa như vậy?



- Tào Hữu Học!



Quách Gia tức đến mức đỏ mặt tía tai.



Còn Quách phu nhân lại cười càng tươi hơn.



-Thúc thúc nói rất đúng, Phụng Hiếu bình thường hay uể oải, lúc trước ngươi bảo huynh ấy đi tìm thầy Trương, huynh ấy sống chết không chịu… Hừ hừ, cũng may thầy Trương nể mặt thúc thúc, đích thân đến nhà khám bệnh cho huynh ấy, như vậy mới bớt lo. Ngươi đừng để ý đến huynh ấy làm gì! Ta nói thúc thúc biết, Tử Gia hiện tại đang bận tìm người giúp cha anh ta biên “Thượng thư chương cú” và “Tam lễ giải cổ” thành sách. Nếu thúc thúc có thể giúp anh ta thác ấn xuất bản hai cuốn sách này, Lư Tử Gia chắc chắn sẽ rất cảm kích, tự nhiên cũng liền dễ nói chuyện.



Tào Bằng nghe xong liền mỉm cười…