Tào Tặc

Chương 547 : Mộ Hổ giờ ở đâu?

Ngày đăng: 00:07 22/04/20


Tiếng trống gõ vang trên từng con đường ngõ phố của Hứa Đô, tùng tùng tùng tùng, giờ cấm đã tới, giờ cấm đêm ở Hứa Đô sắp bắt đầu.



Tào Bằng ngồi trong phòng, tai nghe tiếng trống ngoài phố mà trong lòng đang suy nghĩ mông lung.



- Công tử, công tử?



- A, Sử lão đại, thật xin lỗi, ban nãy ta đang nghĩ tới một việc, vì thế…. Nào tới đây, chúng ta cùng uống rượu.



Sử A đã thay quần áo sạch sẽ, ngồi xuống ghế.



Đỗ Kỳ theo hầu bên cạnh, nhưng phần lớn gã chỉ lắng nghe chứ không nói gì.



- Công tử, hình như có tâm sự?



Tào Bằng ngấp một ngụm rượu, gật đầu nói:



- Ta đang nghĩ, đứa trẻ đó liệu có vì ngày hôm nay mà không gượng dậy nổi không, nếu như thế thì thật đáng tiếc.



Sử A nói:



- Ý công tử nói... tên Chu Bất Nghi kia sao?



- Đúng thế, cảm giác hình như hơi quá đáng.



Không biết tại sao Tào Bằng trở về nhà nhưng trong đầu luôn hiện ra bộ dạng hồn bay phách lạc của Chu Bất Nghi, lòng hắn có chút cảm thông, lại có phần thương xót, tuy nhiên cảm giác xâm chiếm nhiều hơn vẫn là sự giận dữ. Ghét nhất là đám người trốn phía sau ngấm ngầm giở trò hại người.



Nếu Chu Bất Nghi là người trưởng thành, có lẽ Tào Bằng sẽ không có nhiều cảm nghĩ như thế.



Thế nhưng….



Mười ba tuổi y đã tới Hứa Đô, liên tục khiêu khích gây chuyện.



Cho dù có ngày y làm nên chuyện nhưng những người đó sẽ giữ lại tính mạng y chứ? Dường như y đã phải gánh chịu sự thù địch của sỹ lâm thiên hạ trên đôi vai non nớt của một đứa trẻ mới mười ba tuổi. Nếu như những người đó thành công thì kết cục của Châu Bá Nghi cũng có thể đoán ra được.



Để làm dịu lại cơn phẫn nộ của sỹ lâm hoặc nói để che dấu bản thân mình, Chu Bất Nghi chắc chắn phải chết không nghi ngờ gì nữa.



Dù sao, những người mà y phải đối diện đâu có ai biết điều đâu?



Tào Bằng cười chua xót, nói với Sử A:



- Mặc dù Chu Bất Nghi rất đáng giận nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là đứa trẻ. Những người mà ta căm giận, thực ra…



Hắn không nói rõ thực ra là cái gì.



Tuy nhiên bằng kinh nghiệm của Sử A cộng với trí tuệ của Đỗ Kỳ thì có thể đoán ra được manh mối.



- Công tử có tấm lòng nhân hậu, nếu đổi lại là ta, chắc chắn sẽ không cảm thương y.



- Ha ha, người đáng thương ắt có chỗ đáng giận… Nói thế nhưng cứ nghĩ đến tuổi của y, ta vẫn hơi… Khi ta mười ba tuổi, phụ thân cõng ta từ núi Trung Dương trốn đến Cức Dương. Giờ nghĩ lại, ta còn hạnh phúc hơn y rất nhiều lần.



Tào Bằng nhắc tới bản thân khiến Đỗ Kỷ và Sử A cũng không khỏi sụt sịt.



Hai người cũng đều trải qua vô số trắc trở. Lúc này nghĩ tới cũng vô cùng đồng cảm, thấy không khí trở nên nặng nề và dồn nén như thế, Đỗ Kỷ vội vàng nói:



- Hôm nay phong thái mà công tử thể hiện ở lầu Dục Tú, sau này chắc sẽ trở thành một giai thoại. Chỉ có điều, Bá Hầu hơi kỳ lạ rằng tại sao công tử biết được nhiều chuyện như thế? Những điều người nói, Bá Hầu chưa từng nghe qua. Cái gì mà người Đức, họ nổi tiếng sao? Còn cả Châu Âu, Hy Lạp, rốt cuộc là nơi nào vậy?



Tào Bằng ngẩn người, lập tức cảm thấy nhức đầu.



Sự sảng khoái mà hắn nói lúc ấy, nhưng sau khi trở về liền cảm nhận được tính nghiêm trọng của vấn đề.



Bởi vì những điều hắn nói căn bản không thể chứng thực. Ở hậu thế, cái tên như Aristotle có lẽ nghe nhiều thành quen, nhưng ở thời đại này…



Ngày mai Khổng Dung tới, hẳn cũng phải có lời giải thích.




Tào Bằng hít một hơi thật sâu, đột nhiên cảm thấy trong lòng như bị đè nén bởi một tảng đá, cảm giác nặng trình trịch không thở nổi.



Thôi, hãy để chuyện này sang một bên.



Đợi sau này nghe ngóng tiếp…



Nghĩ đến đây, Tào Bằng uống cạn ly rượu trước mặt, sau đó nhìn Sử A hỏi:



- Sử lão đại, ngươi muốn ở lại bên cạnh ta không?



- Sử A là một phế nhân, công tử không bỏ mà có ý thu nhận, ta sao dám chối từ.



Sử A cũng đã nghĩ thông rồi.



Tào Bằng còn không sợ, gã còn sợ cái gì?



Gã giơ chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch:



- Dù tay ta tàn phế, chân đã què… nhưng những thứ ta học được đều còn ở trong đầu. Nếu Công tử dùng được Sử A, xin cứ dặn dò. Những thứ khác không nói, ít nhất dẫn ngựa khâu đăng, Sử A cũng làm được, nhưng mong công tử không vứt bỏ.



Dẫn ngựa khâu đăng?



Đó quả là không biết trọng nhân tài.



Tào Bằng nói:



- Đã thế Sử lão đại hãy ở lại trước đã, đừng câu nệ.



Còn về chuyện làm gì, ngươi cứ tùy ý là được. Có điều ta vẫn muốn nói câu đó, tay phải ngươi dù tàn phế nhưng còn có tay trái; Chân ngươi dù què nhưng vẫn cưỡi được ngựa, đừng tự ti như thế. Ta tin đồ đệ do Vương sư dạy dỗ tuyệt nhiên không phải là người tùy tiện vứt bỏ được.



Nào, chúng ta cơm no rượu say, ngày mai còn có việc phải làm.



Đỗ Kỳ và Sử A không dám chậm trễ, vội nâng chén uống rượu.



Đồng thau tước đập mạnh trên bàn, Tào Bằng đứng dậy, khoanh tay đến trước cửa, lát sau đột nhiên cất giọng:



- Nổi gió rồi!



Hạ thu giao mùa, nổi gió là điều rất bình thường.



Sảng sớm, Tào Tháo khoanh tay trong vườn hoa, lắng nghe Dương Hàng báo cáo.



- Nói thế, A Phúc cũng coi như là ý lớn bắt nạt nhỏ rồi.



Dương Hàng mỉm cười:



- Ỷ lớn bắt nạt nhỏ thì không hẳn, có điều quả thực đã động chạm mạnh tới uy phong của Chu Bất Nghi. Tuy nhiên, những điều hắn nói trong bữa tiệc thật khó tưởng tượng. Lũ man di hải ngoại quả thực cũng có những cao sỹ kiến thức hơn người đó tồn tại sao? Ty chức vẫn thấy chuyện này hơi mơ hồ…Gì mà Châu Âu, Hy Lạp… còn cả Aristotle, ty chức chưa bao giờ nghe đến.



Tào Tháo cười lắc đầu:



- Tử Lộ, ngươi chưa nghe nói đến, không có nghĩa là không tồn tại. A Phúc là người cẩn thận, quyết không thể bắn tên không đích, nói xằng nói bậy. Hắn đã dám nói những điều này trước đám đông, chắc chắn là có tồn tại. Kha kha, không biết thiên hạ rộng lớn thì chớ luận chuyện trong thiên hạ? Câu nói này của A Phúc rất đúng, ta cũng thấy thú vị.



Ít nhất đại Tần Quốc kia còn có Ba Tư quả thực có tồn tại.



Ừ, nếu chiến sự ở phương bắc kết thúc, ta có phái một đội sứ giả đi sứ một chuyến. Theo cách nói của A Phúc, từ Tây Vực đi, hãy nhìn ngắm thế giời bên ngoài Cửu Châu. Kha kha, nói không chừng, còn có nhiều thu hoạch đáng kinh ngạc.



Chỉ có điều, ta hơi khó hiểu rằng những chuyện này làm thế nào A Phúc biết được?



Còn cuốn sách “Lịch sử”, cả “chiến tranh sử Peloponnesian” là những quyển sách thế nào? Có thể khiến A Phúc tôn sùng như thế, chắc chắn không phải tác phẩm bình thường. Nếu có cơ hội, ta thật sự muốn xem, rất muốn xem…



Nói rồi, trên mặt Tào Tháo tỏ vẻ rất khoan thai.