Tào Tặc

Chương 548 : Câu đố sinh tử

Ngày đăng: 00:07 22/04/20


Tào Bằng không biết rằng, những lời nói của hắn ở lầu Dục Tú kia đã gây ra tiếng vang lớn như vậy.



Ngày hôm sau, Khổng Dung dẫn theo Ứng Dương tới thăm, cũng hỏi han cẩn thận xem những chuyện Tào Bằng nói có thật không.



Tào Bằng đương nhiên cũng xác nhận.



Khi Khổng Dung hỏi hắn sao biết được, Tào Bằng cũng đã có chuẩn bị từ trước.



Hắn theo đà đẩy chuyện này cho vị tiên trưởng mà hắn chưa từng gặp mặt. Có điều, hắn không nói ra tên của Tả Từ, nhưng chỉ cần người hiểu về Tào Bằng trước đây đa phần đều biết, khi hắn còn nhỏ đã từng được một đạo nhân truyền dạy nên mới có nhiều kiến thức như ngày nay.



Khổng Dung không khỏi say mê vị đạo trưởng đó.



Lão đến tìm Tào Bằng còn có chuyện khác.



Đó là mong Tào Bằng có thể dẫn dắt cho Ứng Dương. Điều này đối với Tào Bằng mà nói không phải là việc khó, chớ nói tới việc tỷ phu hắn là Đặng Tắc hay cha Tào Cấp, hoặc Tuân Úc của Thượng Thư phủ hay Tư Không Tào Tháo, nói thẳng ra cũng chỉ là chuyện của một câu nói.



Tuy nhiên Tào Bằng không muốn tiến cử một trong những Kiến An thất tử này cho người khác.



Hắn sắp đi Nam Dương, cần rất đông người tới xây dựng tổ chức.



Mặc dù hắn đã mời chào Đỗ Kỳ và sai người tới Đông quận mượn tạm Đặng Chi từ chỗ Đặng Tắc. Đúng rồi, còn có Lư Dục Lư Tử Gia không biết có mời chào được hay không, tính toán đâu ra đấy cũng chỉ dừng lại ở ba người mà thôi. Điều này còn lâu mới đủ, chắc chắn không đủ… Nghĩ khi hắn ở Tây Bắc, đi qua năm huyện Hà Tây, tập trung biết bao nhân tài trong tay? Bàng Thống, Từ Thứ, Mạnh Kiến, Bàng Trì… Phụ tá đông đảo như thế cũng giúp hắn có thể bình định thuận lợi loạn Tây Bắc. Mà nay, tình hình của quận Nam Dương còn lâu mới bì được với quận Hà Tây.



Đội phụ tá chỉ vẻn vẹn có ba người, chắc chắn không đủ.



Ứng Dương mặc dù không rõ bản lĩnh khác của gã, nhưng với danh hiệu Kiến An thất tử thì làm chuyện gì cũng khá dễ dàng.



Vì thế Tào Bằng tính giữ Ứng Dương lại trọng dụng. Hắn không muốn sau khi tới Nam Dương mới xây dựng lại đội ngũ trợ tá của mình.



Vậy nên hắn nhiệt tình mời mọc Ứng Dương, để gã tạm thời ở lại phủ Phụng Xa Hầu.



- Ta với Đức Liên mới gặp lần đầu mà như đã quen thân, sớm muộn cũng có duyên với nhau.



Nếu Đức Liên không chê, giờ ta ở lại đây, đợi thời gian này ta tiếp đón xong Lã Thị Hán Quốc sẽ giới thiệu cho Đức Liên, thế nào?



Khổng Dung và Ứng Dương cũng biết rõ, Lã Thị Hán Quốc sắp tới.



Nghe nói, bọn họ đã tụ hợp cùng với Hổ Báo kỵ của Tào Chân, muộn nhất ngày mai sẽ tới được Hứa Đô.



Tào Bằng vừa được bổ nhiệm, tất nhiên có rất nhiều việc phải xử lý. Hắn đã đồng ý thì đương nhiên không cần lo lắng, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được. Đồng thời, đối với lời mời của Tào Bằng, Ứng Dương cũng cực kỳ xúc động. Sau một hồi suy nghĩ cũng đã ưng thuận.



Buổi trưa, Tào Bằng liền tới thăm phủ Đại Hồng Lư Lưu Diệp.



Tào Cấp và Lưu Diệp có giao tình, hai người trước đây thường cùng nhau uống rượu. Tuy nhiên lúc ấy, Lưu Diệp cảm thấy không có đất thi triển tài năng, còn Tào Cấp nhàn hạ thỏa mãn trong mọi hoàn cảnh. Hiện giờ, Tào Cấp được phong quan Thứ sử Lương Châu, trấn thủ Tây Bắc, đã là quan lớn một phương.



Còn Lưu Diệp cũng bận tối mày tối mặt.



Đầu năm, lão đi sứ Tiên Ti và đã đạt được hiệp ước đồng minh với Tiên Ti đại nhân ở trung bộ là Kha Bỉ Năng.



Rồi sau đó lão vừa quay về Hứa Đô đã nghe nói Lã Thị Hán Quốc sắp quy thuận. Đây là một sự kiện lớn… Từ năm Vĩnh Nguyên đến nay chưa từng xảy ra chuyện như thế. Ngoại bang tới nhờ cậy, xin được quy hàng, đối với triều đình mà nói, rõ ràng là chuyện tốt cực kỳ đáng mừng.



Qua nhiều năm chiến loạn, cũng phải có một tin tốt lành làm phấn chấn lòng người…



Khi Tào Bằng đến Lưu phủ, Lưu Diệp đang bận tối mặt.



Tiếp đãi sứ giả ngoại bang là một chuyện cực kỳ nghiêm túc. Lễ tiết đã định, từng bước đều không thể có sai sót, cần phải cẩn thận suy diễn. Lưu Diệp vừa thấy Tào Bằng liền vô cùng mừng rỡ. Lão kéo tay Tào Bằng, trách cứ nói:



- Hữu Học, sao đến muộn thế?



Không đợi Tào Bằng giải thích, Lưu Diệp đã kéo hắn vào thư phòng.



- Nếu ngươi không tới, ta sẽ sai người đi tìm ngươi.



Nói rồi, lão rút ra một tấm lệnh bài đưa cho Tào Bằng:



- Ngươi lập tức cầm nó theo và khởi hành, trước khi trời tối phải tới Trường Xã. Lã Thị Hán Quốc tối nay sẽ ngủ lại ở Trường Xã, ngươi hãy tới đón, ngày mai hộ tống sứ đoàn quay về.



- Gấp vậy sao?



Tào Bằng kinh ngạc nói:


Đây cũng là người đã quen với cuộc sống quân doanh!



Tào Bằng tiễn Tào Chân rồi tìm người dọn dẹp đống lộn xộn trong phòng.



Hắn quay về phòng ngủ, vừa chuẩn bị thay xiêm y, lên giường nghỉ ngơi thì nghe ngoài cửa có tiếng gõ nhè nhẹ:



- Công tử, công tử!



Tào Bằng mở cửa, thò nửa người.



Hắn liền thấy ở hành lang ngoài cửa có một tên dịch tốt đang cung kính thi lễ với hắn:



- Công tử, Cao sứ giả của Lã Thị Hán Quốc mời công tử đi một chuyến.



Cao Thuận tìm ta?



Tào Bằng sững người, lập tức gật đầu nói:



- Ngươi đợi ta.



Hắn soi vào tấm gương đồng ở cửa để sửa sang lại quần áo.



Trong lòng có phần nghi ngờ: đã muộn thế này rồi, Cao Thuận tìm ta là có chuyện gì đây?



Lẽ nào y còn có chuyện gì khác, hy vọng thông qua ta để phó thác với Tư Không? Nhưng dù vậy, cũng có thể để ngày mai nói sau mà.



Suy nghĩ một hồi, hắn cũng không nghĩ ra manh mối.



Ngoài cửa, dịch tốt vẫn đang chờ, Tào Bằng kéo cửa, cất bước đi xuống bậc thang.



- Đi trước dẫn đường.



- Vâng!



Dịch tốt đáp lại và dẫn Tào Bằng ra khỏi nơi ở.



Nói một cách chính xác, chỗ ở của Tào Bằng thuộc một phần của dịch quán. Chỉ là người trong dịch quán không đủ nên về cơ bản ở lại bên sứ đoàn để phục vụ.



Ra khỏi cửa là rẽ, men theo con đường nhỏ vắng vẻ, loáng cái đã tới nơi dừng chân của sứ đoán Lã thị Hán Quốc.



Đây là một đại viện được chia hai bên trong và ngoài.



Bên ngoài là tùy tùng tạp dịch của sứ đoàn ở, còn Cao Thuận ở gian phòng phía sau. Tào Bằng được tên dịch tốt đó dẫn đường, đã tới cửa hậu trái.



Một tên hầu cận của Lã Thị ra chặn đường.



- Là Cao sứ giả mời Tào công tử đến…



Dịch tốt vội giải thích để tránh xảy ra hiểu lầm.



Tên hầu cận đó bật cười, nói bằng giọng Quan Thoại mang chút khẩu âm Hạ Giao:



- Ta biết, ta ở đây chính là phụng mệnh của Cao Tư Mã, cung kính chờ Công tử tới. Ngươi về đi, ở đây không còn việc gì phiền ngươi nữa… Tào công tử, mời theo ta, Cao Tư Mã đã đợi rất lâu rồi.



- Cao tướng quân gọi ta, có chuyện gì sao?



Người hầu cận cười nói:



- Việc này, ty chức cũng không biết…



Công tử theo hành lang đi vào trong, rẽ ở góc ngoặt kia là đến.



- Ngươi không dẫn ta đi sao?



- Ha ha, công tử trước từng có ân với với tướng quân, cũng không phải người ngoài, ngài cứ đi là được, ty chức còn phải ở đây canh gác.



Tào Bằng không hiểu ra sao, liếc nhìn tên tùy tùng kia rồi gật đầu, sau đó cất bước đi vào.



Tên Cao Thuận này rốt cuộc đang giở trò quỷ gì?