Tào Tặc

Chương 549 : Y nhân như ngọc

Ngày đăng: 00:07 22/04/20


Buổi tối cuối thu vẫn mang theo hơi lạnh.



Trong đình viện còn lưu lại mùi thơm của hương hoa quế dìu dịu, nếu không cảm thụ từ từ sẽ rất khó nhận ra. Gió thổi nhè nhẹ, bầu trời trong suốt… ánh trăng chiếu rọi xuống đình viện, chiếu lên đám dây leo bám kín trên tường. Bầu trời đầy sao, gió thổi qua mang theo hơi thở căng tràn.



Dưới hiên cửa, một thiếu nữ đang ngồi xổm và giữ lấy vò rượu.



Vò rượu có hai miệng vò, trên đó đang hâm hai bình rượu ngon.



Mùi rượu, hương thơm của hoa…







Còn cả ánh trăng, gió thổi…



Tất cả tạo nên một bức tranh mỹ nhân hâm rượu tuyệt đẹp. Khi Tào Bằng bước tới, thiếu nữ ngẩng đầu lên, trên mặt nở nụ cười tinh nghịch.



- A Phúc, đoán xem ta là ai.



Tào Bằng chợt đứng bần thần ở đó, kinh ngạc nhìn mỹ nhân kia.



Hơi xa lạ nhưng lại có gì đó rất quen… Tuy nhiên vấn đề mấu chốt là, Cao Thuận đang ở đâu?



Thiếu nữ này là ai? Tại sao lại ở đây? Hơn nữa nghe giọng điệu của nàng hình như rất quen thuộc với ta. Nhìn lại kỹ, mỹ nhân này khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, sấp xỉ với Tào Bằng. Nàng cao khoảng một mét bảy mươi lăm, vóc dáng cao gày, vẻ đẹp nở nang. Mái tóc đen nhánh được vén gọn gàng sau gáy, còn được kết một sợi dây màu trắng thả xuống phía sau đầu. Đây là kiểu tóc búi thả thường thấy nhất của thiếu nữ cuối thời Đông Hán.



Một chiếc váy dài màu xanh nhạt được xếp ở trước ngực.



Như thế càng tôn lên vóc dáng thướt tha của mỹ nhân đó.



Khuôn mặt trái xoan, lông mày lá liễu giống như trăng khuyết, ánh mắt rực sáng như vì sao. Mỹ nhân ngồi thẳng cạnh vò rượu, gò má lúm đồng tiền ửng đỏ. Không biết là vì hơi nóng của vò rượu đó hay là trong lòng nàng kích động. Ánh mắt trong veo, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.



A Phúc, đoán xem ta là ai?



Trong đầu Tào Bằng lóe lên một ý nghĩ.



Hắn buột miệng nói ra:



-Đại tiểu thư?



- A Phúc ngốc nghếch, coi như cũng có một lần thông minh.



Tào Bằng lập tức hiểu ra!



Lã Lam, mỹ nhân trước mặt này hóa ra là Lã Lam.



Tào Bằng đột nhiên tỉnh táo lại, hít một hơi và nhanh chóng bước lên vội nói:



- Đại tiểu thư, sao lại quay về Trung Nguyên?
Tào Bằng nhấp một ngụm rượu, gượng cười nói:



- Nếu ta đúng là người tốt thì sẽ không đưa các nàng tới nơi hoang dã đó chịu khổ.



Lã Lam quay lại, đôi mắt sáng chăm chú nhìn Tào Bằng.



Một lát sau, nàng đột nhiên mỉm cười, hạ giọng nói:



- Nếu khi đó ngươi không để chúng ta đi, nói không chừng sẽ không có Lã Thị Hán Quốc ngày nay.



Tào Bằng giật mình...



- Đúng rồi, phu nhân và các tiểu phu nhân, bọn họ có khỏe không?



- Đều rất khỏe.



Vậy thì tốt… cũng coi như không phụ sự tín nhiệm của Ôn Hầu năm đó.



Ta nghe nói, các nàng sẽ trợ giúp Chủ công, ngăn chặn binh mã của Cao Cú Lệ? Nhưng không cần phải miễn cưỡng…



Lã Lam khẽ nói:



- Thật ra cũng không có gì miễn cưỡng, Cao Cú Lệ và Lã Hán quốc của ta sớm muốn sẽ có một trận chiến. Năm ngoái bọn ta đã tấn công Úy Lễ thành, quy về Hán thành, như vậy đã chứng tỏ lập trường rồi. Tân La và Cao Cú Lệ rất bất mãn về việc này, đã mấy lần gây xung đột với bọn ta. Nếu Cao Cú Lệ không bị tiêu diệt, Lã Hán Quốc e rằng cũng không được yên ổn. Bọn ta sở dĩ muốn dụng binh với Cao Câu Lệ, thực ra cũng vì bản thân bọn ta. Suy cho cùng bọn ta không phải dân bản xứ, trước sau luôn bị bài xích. Chi bằng ra tay trước còn hơn sau này bị bọn chúng đánh.



Trong giọng nói của Lã Lam lúc này thể hiện một sự tự tin mạnh mẽ.



Nàng cuối cùng đã không còn là thiếu nữ ngây thơ trước đây nữa. Có thể làm chủ một nước, hẳn có điểm siêu phàm. Cho dù dựa vào thủ đoạn gì cũng thật khó lường. Cũng không biết mấy năm nay nàng đã phải chịu biết bao khổ sở mới có được sự trưởng thành như ngày hôm nay. Nếu Lã Bố còn sống, chắc chắn sẽ vô cùng vui mừng. Ái nữ được yêu chiều trước kia giờ đã một mình kiên cường… Nghĩ tới đây, Tào Bằng không nén được tiếng thở dài.



- A Phúc, ngươi sẽ đi U Châu sao?



- Đi U Châu?



Tào Bằng hơi sửng sốt, một lát sau lắc đầu:



- Ta đã nhận lệnh, đợi sau khi chuyến đi của mọi người kết thúc, ta sẽ tới quận Nam Dương.



- Quận Nam Dương?



- Đúng vậy, Lưu Bị đánh vào Uyển Thành, tình hình ở Nam Dương khá bất ổn.



Khi còn nhỏ ta đã từng sống ở quận Nam Dương, cũng coi như một nửa là người Nam Dương. Vì thế chủ công bảo ta tới để gắng sức ổn định tình hình ở đó. Còn về U Châu, chắc vấn đề không lớn lắm. Với khả năng của Chủ công, hẳn không phải thứ Viên Hi có thể chống cự được, cuộc chiến U Châu, thắng bại đã được phân định.



- Tào Tháo rất lợi hại!



- Đúng vậy, rất lợi hại...