Tào Tặc

Chương 557 : Hạt tương tư

Ngày đăng: 00:07 22/04/20


- Cho hắn về Hán thành?



Ánh mắt Lã Lam trợn to long lanh nước, nghi hoặc nhìn Tào Bằng.



Nàng đứng ở cửa phòng, thấy một thiếu niên đang nằm trong phòng, hai mắt vô thần, tinh thần lộ ra vẻ uể oải.



- Trung Nguyên đã không còn là nơi sống yên ổn nữa.



Tào Bằng thở dài, hạ giọng nói:



- Đứa nhỏ này cũng là một kẻ đáng thương, sau khi bị người ta lợi dụng thì kết quả biến thành kẻ chết thay.



- Chàng nói là tên đấu chó của nhà Hán đấy à?



Lã Lam biết Lưu Quang, hơn nữa không xa lạ gì.



Năm đó Đổng Trác ở Trường An thường hay đấu chó với Hán đế.



Lưu Quang này từng nhiều lần đấu chó với Đổng Trác khiến cho Đổng Trác mất thể diện vài lần.



Lúc đó Lã Bố là người hầu cận của Đổng Trác trên cơ bản là không rời một tấc. Lúc đó Điêu Thuyền còn chưa xuất hiện, Vương Doãn cũng chưa có ý định hiến kế liên hoàn. Vì thế nên quan hệ của Đổng Trác và Lã Bố hết sức thân mật. Mỗi lần Lã Bố về nhà đều nói về Lưu Quang, trong lời nói có ý trêu đùa. Cho nên khi Tào Bằng nhắc tới cái tên Lưu Quang thì Lã Lam lập tức gọi ra cái tên hiệu của Lưu Quang năm đó ở Trường An.



- Bây giờ không phải là tên Hán đấu chó nữa, mà là Lâm Nghi hầu đại danh đỉnh đỉnh.



- Hừ, cũng chỉ là một con chó hầu.



Rõ ràng là cảm tình của Lã Lam với Lưu Quang không tốt lắm.



Tào Bằng cất bước đi vào phòng.



Chu Bất Nghi nghe tiếng bước chân thì quay đầu nhìn lại hắn.



- Ngươi là ai?



Vẻ mặt y đầy mê muội, ánh măt mơ màng.



Ngay từ đầu, Tào Bằng cũng không tin y bị mất hồn. Nhưng sau khi thử lặp lại thì hắn không thể không đối mặt với sự thật này.



Thật ra hắn không hề nghĩ tới việc đưa Chu Bất Nghi đi Tam Hàn.



Việc hắn xông vào phủ Lâm Nghi hầu chỉ là nhất thời tức giận, không ngờ bị Tào Tháo hiểu lầm, thấy Chu Bất Nghi thật sự bị mất trí nhớ, liền giao cho Cao Thuận.



Lúc này Cao Thuận cũng phải bất đắc dĩ lưu lại.



Tào Bằng khẽ mỉm cười:



- Ta là ai không quan trọng. Quan trọng là ngươi có biết ngươi là ai không?



- Ta?



Không ngờ Chu Bất Nghi thốt ra:



- Ta là Tào Bằng.



Tào Bằng lập tức quay lại nhìn về phía Lã Lam thì thấy Lã Lam đang cười khanh khách không ngừng.



Nói ra thì cũng kỳ lạ. Không ngờ sau khi Chu Bất Nghi tỉnh lại thì y quên rất nhiều chuyện. Y tên quên chính tên mình, xuất thân của mình, cũng quên y từ nơi nào đến, trong nhà có người thân nào. Nhưng hắn lại nhớ rõ cái tên Tào Bằng, thậm chí nghĩ mình chính là Tào Bằng.



Theo Hoa Đà đoán thì chắc là trước khi Chu Bất Nghi hôn mê đã nghĩ tới Tào Bằng. Cho nên sau khi cứu y sống lại, theo bản năng y muốn quên đi quá khứ, chỉ nhớ rõ mỗi cái tên Tào Bằng.



Nhưng như vậy lại khiến Tào Bằng cảm thấy đau đầu.



Lã Lam đi tới bên cạnh giường bệnh, ngồi xuống.



Nàng dịu dàng nói:



- Ngươi không phải là Tào Bằng, hắn mới là Tào Bằng.



- Vậy ta là ai?



Vẻ mặt Chu Bất Nghi ngây ngô khờ dại nhìn Lã Lam:



- Tỷ tỷ, tỷ là ai?



- Ta tên là… Lã Tân.



- Lã Tân?




Chỉ vì Tư Không muốn làm thừa tướng.



Thành bắc Hứa Đô.



Liên tiếp mấy ngày nắng gắt khiến cho băng tuyết tan ra.



Thời tiết lạnh đến nỗi khiến người ta run lên.



-Cao Tư Mã, khi trở về Hán Thành, mong rằng ngài thay mặt lão phu vấn an quốc chủ.



Tào Tháo dẫn theo văn võ bá quan tiễn đoàn sứ giả Hán quốc khởi hành. Ở ngoài thành mười dặm, Tào Tháo sai người dâng rượu cáo biệt Cao Thuận.



Cao Thuận tiếp rượu, uống một hơi cạn sạch.



-Tư Không, xin bảo trọng.



-Cao Tư Mã, xin bảo trọng.



Sau khi Cao Thuận tạ ơn Tào Tháo thì xoay người lên ngựa.



Hắn vừa quay đầu ngựa đi đến giữa đội ngũ thì thấy Lã Lam đang ngồi trên lưng ngựa nghển cổ nhìn ra xa như đang chờ ai đó.



-Hôm qua hắn đã về Huỳnh Dương rồi.



-Hả?



-Vừa nhận được tin là Tào công tử sắp đảm nhiệm chức thái thú quận Nam Dương nên đã về Huỳnh Dương trước để chuẩn bị. Chúng ta nên đi thôi…



Lã Lam lộ ra vẻ mất mát, gật đầu.



Đoàn xe với nghi trượng chậm rãi tiến lên, Hổ Báo kỵ mở đường phía trước, gót sắt bước đi, hùng dũng tiến lên.



Lần này đến Hứa Đô thu hoạch khá phong phú.



Chẳng những chiếm được sự tán thành của triều đình, thậm chí còn giành được rất nhiều sự ủng hộ về vật chất. Đợi đến mùa xuân năm sau thì triều đình sẽ chuyển rất nhiều vật tư về phía Tam Hàn, trong đó bao gồm một trăm ngàn nhân khẩu, sẽ cải thiện rất lớn cục diện ở Lã thị Hán quốc ở Tam Hàn.



Đồng thời Bộc Dương Khải và Chu Kỳ đến khiến Cao Thuận cảm thấy rất vừa lòng.



Chu Kỳ là sư đệ của Tào Bằng, mức độ thế nào không biết. Nhưng Bộc Dương Khải thật sự là một người giỏi xử lý chính vụ. Khi Bộc Dương Khải ở Hải Tây đã có không ít thành tích. Điều quan trọng nhất là quan hệ của Bộc Dương Khải và Lã Lam không tồi, cũng có thể để Lã Lam tín nhiệm.



Xe ngựa đi xa, trong nháy mắt ở Hứa Đô đã không còn thấy bóng dáng.



Bỗng nhiên có người báo lại là ở đồi núi phía trước xuất hiện một người phi ngựa đến.



Tào Chân nghe được thì nhíu mày, vội vàng phái người đi trước tìm hiểu.



Một con ngựa từ phía xa chạy đến, từ khoảng cách xa đoàn xe đã nghe tiếng la lớn:



-Tào Đô Đốc chớ nên hiểu lầm. Ta là gia thần của Vũ Đình hầu, phụng mệnh đến truyền tin. Xin Cao Tư Mã cho gặp.



Tào Chân vội vàng quát bảo nhưng quân lính, để cho ngựa đến gần.



-Người đàn ông đó chính là Đỗ Kỳ.



Cao Thuận phóng ngựa tiến lên nhận cái bọc nhỏ lấy từ trong tay Đỗ Kỳ.



-Xin Cao Tư Mã chuyển lời cho quý quốc chủ, công tử nhà ta mong nàng bảo trọng.



-Đa tạ!



Đỗ Kỳ cúi người thi lễ trên ngựa rồi sau đó đáp lễ với Tào Chân, xoay ngựa bước đi.



Tào Chân không hiểu thế nào, đang còn thắc mắc tình hình định hỏi thì đã thấy Cao Thuận thúc ngựa quay về giữa đoàn sứ giả.



Khi mở bao ra thì thấy bên trong có một cái vòng cổ được xâu từ hạt đậu đỏ.



Hạt đậu đỏ có màu sẫm tối, hiển nhiên không phải là mới hái. Nhưng vì sao mùa đông khắc nghiệt lại có cây đậu đỏ nở rộ? Trên vòng cổ có chỉ lộc vân bao lấy, mặt trên có một hàng chữ viết: “Hồng đậu sinh nam quốc. Xuân đến phát mấy cành. Xin bạn nhặt thêm hạt. Vật ấy mà nhớ nhau.”



Mùa đông năm Kiến An thứ mười một, lúc Tào Bằng còn ở Hứa Đô.



Bỗng gặp lại giai nhân trở về nên đã đi ra chợ mua một trăm lẻ tám hạt đậu đỏ. Hạt hạt tương tư, dù xa xăm hay gần gang tấc, vẫn nguyện được thấy giai nhân cười.



Lã Lam nghẹn ngào, một hàng châu lệ lặng lẽ chảy xuống.



Nàng trong đoàn xe đưa mắt nhìn ra phía đồi núi xa xa thấy thấy một con ngựa trên núi, gió cuốn tay áo tung bay trong gió. Ánh mắt Lã Lam như mờ đi.