Tào Tặc
Chương 571 : Cường hào Nam Dương
Ngày đăng: 00:07 22/04/20
Vũ Âm, lẳng lặng thay đổi chủ nhân mới.
Vốn dĩ ở Nam Dương từ trước đến giờ đều do Giả Hủ chủ trì đại cuộc. Chỉ có điều cái người tên Giả Hủ này lại chỉ thích nấp ở phía sau mành hiến kế mà thôi, không quan tâm nhiều lắm đến những việc diễn ra trên sân khấu. Đây cũng chính là sự khác nhau giữa Giả Hủ và Lý Nho! Tào Bằng đã từng âm thầm tự so sánh giữa hai người bọn họ xem ai cao ai thấp. Nhưng kết quả có được là kẻ tám lạng người nửa cân. Giả Hủ giỏi về mưu lược, cách nhìn hiểm độc, thủ đoạn già đời, rất giỏi tùy cơ ứng biến.
Còn Lý Nho, thì không cao minh bằng Giả Hủ về mặt ứng biến.
Đồng thời cũng không có sự nhạy bén với thời cuộc như Giả Hủ. Sở trường của Lý Nho nằm ở một chữ “toàn”. Ông ta cũng là người giỏi mưu lược, lại tinh thông việc dân sinh nội chính. Khi xưa, hồi còn ở dưới trướng Đổng Trác, Lý Nho chính là bậc mưu sỹ hạng nhất, nổi tiếng với đặc trưng là một chữ “toàn”. Nếu đem ra so sánh, thì Giả Hủ có phần yếu kém về mặt nội chính dân sinh. Cộng thêm tính ông ta chỉ lo giữ mình, thích âm thầm làm việc, nên với tình hình đương thời, không được nhiều người biết đến. Tuy nhiên, Giả Hủ chính là người đầu tiên đưa ra khái niệm “mượn danh thiên tử, ra lệnh quần thần”. Có thể nói, ngay từ hồi Quan Trung hỗn loạn, thì Giả Hủ sớm đã nhìn ra đại thế phát triển trong tương lai, đồng thời bắt đầu vạch ra kế hoạch cho bản thân.
Khi trước, Hạ Hầu Hãn bại trận rút lui, thân bị thương nặng.
Giả Hủ thân là Thứ sử Dự Châu kiêm Thái trung Đại Phu, không thể không đứng ra gánh vác, chủ trì đại cuộc.
Chỉ có điều, trong khi Giả Hủ chủ trì đại cuộc, rất xem trọng một chữ “ổn”. Ông ta không vội gì mà tiến hành giao tranh với bọn người Lưu Bị, mà ổn định trận thế trước, âm thầm quan sát. Mà nay, khi Tào Bằng đến Vũ Âm, ông ta bèn lập tức chủ động giao nộp đại quyền trong tay, một lần nữa lại ẩn mình ra phía sau. Về phần rốt cục là ông ta có ý quyết định như thế nào, thì Tào Bằng cũng chẳng hỏi. Hắn tin rằng, đến lúc cần nói, Giả Hủ sẽ không giấu làm gì.
Nhưng chỉ mong rằng, lần này ông ta đừng quá bức bách Lưu Bị nữa!
Đối với người Vũ Âm mà nói, việc thay đổi quan phụ mẫu, tất nhiên sẽ kéo theo sóng gió ở một mức nhất định.
Chỉ có điều nghe nói vị Thái thú Nam Dương này không ngờ lại chính là người Vũ Âm, trước đó lại đã từng bày tiệc rượu mấy ngày mấy đêm ở trấn Trung Dương, nên người Vũ Âm không lo lắng, mà ngược lại còn lấy làm vui mừng. Đối với người Vũ Âm mà nói, thì việc người Vũ Âm cai trị người Vũ Âm, càng dễ chấp nhận. Cho nên, trong ngày đầu tiên sau khi Tào Bằng đến Vũ Âm, huyện Vũ Âm vẫn giống như thường ngày, thậm chí chẳng hề xuất hiện một chút xáo động khác thường nào.
Mọi người đều yên tâm thoái mái tiếp nhận sự tồn tại của Tào Bằng.
Đặc biệt là những người dân trấn Trung Dương đang sinh sống ở huyện Vũ Âm, lại càng tỏ thái độ hoan nghênh đối với Tào Bằng…
Đồ Kỳ nhắm mắt trầm ngâm, một hồi sau hạ giọng nói:
- Cường hào ở Nam Dưong tuy nhiều, nhưng nếu nói về thủ lĩnh thì cũng chỉ có chừng mười nhà. Họ Trần ở Uyển thành, họ Đặng, họ Sầm ở Cức Dương, họ Lai ở Nhương huyện, họ Hoàng ở Đan Thuỷ, cùng với năm nhà cường hào nữa. Mười nhà cường hào này hầu như đều khởi nghiệp từ hồi Quang Võ hoàng đế còn đang hưng thịnh, tuy rằng không ít gia tộc đã sa sút, nhưng vẫn rất có danh tiếng và sức ảnh hưởng ở quận Nam Dưong… Trong số đó, gia tộc họ Đặng ở Cức Dương là sa sút nhanh nhất, nhưng không thể phủ nhận rằng, nhà họ Đặng ở Cức Dương là một gia tộc mạnh nhất trong số mười gia tộc lớn năm xưa. Nếu công tử muốn kết mối giao hảo với các gia tộc lớn này, thì chẳng bằng nâng đỡ cho một nhà thôi, như vậy càng dễ dàng trụ vững hơn.
Sau khi Đỗ Kỳ vừa nói dứt bốn chữ “Cức Dương Đặng thị” (nhà họ Đặng ở Cức Dương), thì ánh mắt của Tào Bằng bèn chuyển hướng nhìn sang Đặng Chi.
Đặng Chi cười khổ lắc đầu:
- Ta sớm biết, Bá Hầu sẽ đem mọi việc đổ lên đầu ta. Tuy nhiên, ta có thể đi liên lạc với nhà họ Đặng, nhưng e là không đủ sức thuyết phục. Năm xưa, cha ta chính vì bất mãn với thái độ không chịu làm gì của gia tộc mà giận dữ bỏ đi, cho đến lúc chết cũng không về lại Cức Dương, cho nên trong tộc ta cũng chẳng có danh vọng gì mấy. Nếu công tử muốn vực dậy nhà họ Đặng ở Cức Dương, thì cần phải tìm một người có đủ tầm ảnh hưởng đi đến Cức Dưong, còn ta có thể đi theo phụ tá. Như vậy mới có thể khiến cho nhà họ Đặng yên tâm.
Tào Bằng nghe vậy, cau mày.
- Bá Miêu, ý ngươi không phải là…
- Nếu như không phải là Tiểu Ngải đi, e rằng nhà họ Đặng không thể yên tâm được.
- Để Tiểu Ngải đi Cức Dương?
Tào Bằng không khỏi kêu lên thất thanh, một lúc sau hắn lắc đầu…
- Bá Miêu, chuyện này ta không nhận lời được, tuổi của Tiểu Ngải còn nhỏ quá…