Tào Tặc
Chương 572 : Bạn cũ ở Nam Dương
Ngày đăng: 00:07 22/04/20
Đặng Chi không phải là đùn đẩy.
Điều này trong lòng Tào Bằng hiểu rất rõ.
Thực ra, trong số những người trở về Nam Dương và muốn thi thố tài năng, thì nhất định Đặng Chi là một trong số đó. Y là người Nam Dương, y khao khát làm nên một sự nghiệp ở Nam Dương, để những người năm xưa từng khinh thường y phải nhìn cho rõ. Nhưng càng như thế, Đặng Chi lại càng phải thận trọng bình tĩnh.
Nếu tính ra, trải qua gần mười năm rèn luyện, đã khiến cho Đặng Chi trưởng thành vượt trội.
Y không còn là tên tiểu tử cao ngạo của khi xưa nữa, suy xét sự việc cũng toàn diện hơn.
Quang Võ trung hưng, Đông Hán khai quốc.
Quận Nam Dương tổng cộng có mười gia tộc cường hào…
Thế nhưng hiện nay, mười gia tộc cường hào năm nào, về cơ bản đều đã sa sút cả. Tuy nhiên, trải qua nhiều năm đã hình thành nên lực lượng xã đảng, khiến cho mười gia tộc cường hào vẫn nắm giữ được vị trí lãnh tụ trong số các gia tộc cường hào. Thôn Đặng ở Cức Dương, cũng là như thế. Năm xưa, Bang thôn có Đặng Tế từng làm đến chức Trung lang tướng dưới trướng Lưu Biểu, được bà con trong thôn hết sức ủng hộ. Nhưng đến cuối năm Kiến An thứ hai, lần thứ hai Tào Tháo chinh phạt Uyển thành, quân của Đặng Tế ở Hồ Dương bị Ngụy Diên đánh tan, khiến cho Đặng thôn của Cức Dương không thể chọn ra một người tài nào nữa. Cũng không phải là do không có người nào xuất chúng, ví dụ như Đặng Tắc, bây giờ chẳng phải đang rất oai phong đó. Chỉ có điều, hồi xưa kể từ sau khi Đặng Tắc rời bỏ quê nhà, thoát ly đến Nam Dương, không còn chút liên hệ gì với Đặng thôn nữa.
Điều này cũng khiến cho Đặng thôn ở Cức Dương cảm thấy rất khó chịu.
Việc để Đặng Chi về Đặng thôn thuyết phục các tộc lão cũng không có vấn đề gì quá lớn.
Nhưng có thể thuyết phục và khiến cho Đặng thôn thật tâm quy phục hay không, thì lại cần phải có một nhân vật có khả năng ổn định lòng quân cho bọn họ.
Nghĩ đi tính lại, quả đúng Đặng Ngải là người thích hợp nhất.
Nhưng Tào Bằng lại không muốn!
Cức Dương cách Niết Dương một dòng sông, lân cận với Tân Dã, cận kề Triều Dương.
Nơi đó có thể xảy ra chiến tranh bất cứ lúc nào, để Đặng Ngải đi đến đó, quả thật là Tào Bằng không yên tâm lắm.
Nhưng vấn đề là, hắn lại chẳng tìm ra một ứng viên nào khác thích hợp hơn…
Nếu Đặng Phạm có ở đây thì cũng là một nhân vật phù hợp, hơn nữa Tào Bằng cũng không cần phải lo lắng cho sự an nguy của Đặng Phạm. Đặng Ngải tuổi còn quá nhỏ! Một Đặng Ngải mới có mười tuổi, đã phải đi gánh vác một nhiệm vụ nguy hiểm như thế này, nếu chẳng may có sai sót gì, thì Tào Bằng làm sao mà ăn nói với chị gái mình?
Đêm đó, Tào Bằng cùng các quan khách đến thăm hỏi chúc mừng cùng chung vui với nhau trong phủ.
Bàng Sơn Dân nói với Tào Bằng, hiện nay Bàng Đức Công đang ở núi Lộc Môn, nếu có thời gian thì mời Tào Bằng đến chơi.
Tào Bằng vui vẻ nhận lời.
Ngày hôm sau, Tào Bằng tiễn Bàng Sơn Dân về.
Khi hắn vừa về tới ngoài cổng huyện giải, thì thấy Đỗ Kỳ vội vội vàng vàng chạy đến đón:
-Công tử, lúc nãy có một người tự xưng là bạn cũ của công tử, đang ngồi đợi trong sảnh.
Bạn cũ?
Tào Bằng nghe nói không khỏi ngẩn người.
Hắn có bạn cũ ở Nam Dương sao?
Hình như ngoại trừ Bàng Đức Công ra, Tào Bằng không có bạn bè hay thân thích gì ở Nam Dương cả.
Trong lòng cảm thấy có chút nghi hoặc, Tào Bằng vội đi vào đại sảnh. Vừa mới đặt chân đến bậc thềm, hắn đã nhìn thấy trong nhà có hai người một chủ một tớ.
Một người tuổi ngoài ba mươi, nhìn có vẻ già nua, hai bên thái dương đã có tóc bạc.
Người còn lại là một ông cụ, xem tuổi tác thì cũng chừng cổ lai hy rồi (chừng bảy mươi)…
Tào Bằng thấy hai người này, trên mặt đột nhiên hiện lên nụ cười rạng rỡ.
Hắn bước nhanh vào trong sảnh, lớn tiếng cười nói:
-Khoái huynh, lão quản gia, hai người đến Vũ Âm khi nào vậy? Bằng không đón tiếp được từ xa, xin hãy lượng thứ!