Tào Tặc
Chương 588 : Tráng sĩ Phó tướng quân
Ngày đăng: 00:07 22/04/20
Vù vù…
Có tiếng động chói tai vang lên, một khối đá rất lớn từ trong quân doanh bên sông Cức Thủy bay ra làm một đường quỷ dị trên không trung bay về phía sông Cức Thủy mặt đối diện.
Trên mặt sông, một con thuyền nhỏ bị hòn đá đập trúng.
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, theo đó là tiếng gỗ vỡ ra, con thuyền nhỏ đã bị hòn đá đập nát vụn gỗ, trong nháy mắt chìm xuống lòng sông.
Quan Bình đứng ở trên đê, quát to:
- Qua sông xung phong cho ta...
Khi nói chuyện, gã thả người từ trên đê nhảy xuống một con thuyền nhỏ phóng về phía bên bờ sông bên kia.
Quân tốt Niết Dương toàn thân màu đỏ thẫm đều lao xuống đê, từng con thuyền nhỏ phóng đi về phía bờ sông bên kia, tiếng hò hét ầm vang trên sông Cức Thủy.
Sắc mặt Phó Dung trầm lặng, thấy binh mã Niết Dương một lần nữa phát động tấn công nhưng y vẫn không hề kích động.
- Cung tiễn thủ!
Y rút kiếm ra giơ lên cao quá đỉnh đầu, ánh mắt sáng ngời chăm chú nhìn con thuyền phía mặt sông đối diện. Thấy thuyền nhỏ Niết Dương đã đến giữa sông, thanh kiếm trong tay Phó Dung ở trên không trung làm động tác chém xuống, kiếm chỉ về phía trước, hét ra lệnh:
-Bắn tên!
- Vút!
Mấy trăm cung tiễn thủ buông dây cung ra, từng mũi tên mang những tiếng vun vút xé gió bắn về phía binh mã Niết Dương đã ở giữa sông.
Đây là lần thứ mấy?
Phó Dung cũng không nhớ rõ!
Binh mã Lưu Bị ở Niết Dương đột nhiên phát động công kích khiến Phó Dung bị bất ngờ không kịp đề phòng, vội gấp gáp ứng chiến.
Vốn tưởng rằng chỉ là xung đột quy mô nhỏ, nào ngờ Quan Bình lại dám tự tiện xuất binh mã Niết Dương khai chiến, rõ ràng là muốn đánh chiếm Cức Dương. Quân đóng ở Cức Dương không nhiều, dưới tay Phó Dung thậm chí còn không đủ ngàn người ngày đêm đóng quân ở xóm phía Nam chủ yếu là để phòng ngừa quân Niết Dương đánh lén. Cho nên, Quan Bình phải công kích Cức Dương, nhất định phải cướp lấy quân doanh Cức Dương ở bên sông.
Phó Dung sai người nhanh chóng thông báo Cức Dương để Đặng Chi chuẩn bị sẵn sàng.
Còn y thì lĩnh nhân mã đi lên chòi gác quan sát quân tình.
Ánh trăng sáng tỏ, chiếu lên mặt sông Cức Thủy.
Trong quân doanh, lửa cháy ngút trời, ánh lửa hừng hực.
Quan Bình chấp đao đứng ở trên đê, nhìn tàn thi khắp nơi, không hiểu sao trong lòng lại trào lên một cảm giác sợ hãi khó hiểu.
Gã vì giận giữ tiểu đệ bị giết mà xuất binh, vốn tưởng rằng có thể thoải mái đánh chiếm Cức Dương, báo thù cho Quan Hưng, nhưng không ngờ chỉ ở bờ đê nho nhỏ này mà đã tổn thất tính mạng mấy trăm quân tốt. Mới nhìn đã thấy những quân tốt Cức Dương này cực kỳ dũng mãnh. Một huyện úy đã có thể như thế, vậy thì huyện lệnh huyện Cức Dương, Đặng Chi kia…
Quan Bình giật mình, toàn thân lạnh toát.
-Tướng quân, có tiếp tục công kích không?
-Khoan đã!
Kế hoạch trước đó của Quan Bình là hăng hái xông lên đánh chiếm phá Cức Dương.
Nhưng hiện tại, gã đã thay đổi chủ ý.
Cức Dương, đánh không được!
-Truyền lệnh của ta, hạ trại ở bờ đông phía Nam.
Lệnh cho binh mã Niết Dương hỏa tốc qua sông tiếp viện, phái người báo cho phụ thân ta biết, nói ta đã phá được bến Cức Thủy, xin phụ thân hãy quyết định.
Đánh hạ Cức Dương là một chiến công lớn.
Nhưng nếu thật sự tổn binh hao tướng lại không phải là điều Quan Bình mong muốn.
Mà cục diện lúc này chỉ sợ Cức Dương đã làm tốt công tác chuẩn bị, Phó Dung đã phóng hỏa càng khiến cho phía Cức Dương hiểu tình trạng không ổn ở trên đê, đoán chừng đang điều động xong binh mã, chỉ chờ mình tiến vào thì sẽ đột kích bất ngờ. Tuy nhiên trận chiến kế tiếp chắc chắn sẽ là một trận lớn thảm liệt. Quan Bình vốn dự định sau khi đánh hạ Cức Dương sẽ theo thành mà thủ quân tào ở thành Cửu Nữ cứu viện, đồng thời chờ đợi tin tức ở Uyển thành. Nhưng hiện tại xem ra, nếu cường công Cức Dương không tốt thì chắc chắn sẽ gặp phải sự giáp công của quân Tào tại thành Cức Dương và thành Cửu Nữ.
Nếu không thể tập kích bất ngờ thì chỉ có thể đóng vững đánh chắc.
Đóng quân tại bờ phía nam, tiến thì có thể công Cức Dương, lui có thể thủ Niết Dương, coi như là vẫn có được một con đường đi.
Nhìn phía thành huyện Cức Dương xa xa, thấy bên đó dấy lên khói lửa, khói báo động phóng lên cao ngút trời.
Tiếng kèn tụ binh từ hướng huyện thành Cức Dương vọng tới như là nói cho Quan Bình biết, nếu ngươi dám tới, ta tất sẽ lấy tính mạng ngươi.
Quan Bình nheo mắt lại, theo bản năng nắm chặt đại đao!
Đầu thành Cức Dương, Đặng Chi tay nắm chuôi kiếm, trong mắt hổ loang loáng nước.
“Phó tướng quân, Chi dù còn hơi thở cuối cùng cũng sẽ báo thù cho ngươi để rửa hận. Cẩu tặc, ta đã chuẩn bị tốt rồi, các ngươi dám đến đây sao?”