Tào Tặc

Chương 589 : Không muốn chiến , tuyệt không sợ chiến

Ngày đăng: 00:07 22/04/20


Ngày mười bảy tháng năm năm Kiến An thứ mười hai, Lưu Bị cầm đầu dẫn quân tấn công Cức Dương.



Niết Dương lệnh Quan Bình, tập kết binh mã tại hai huyện Niết Dương, An Định cộng lại sáu ngàn người phát động tập kích Cức Dương. Đêm đó, phó úy huyện Cức Dương Phó Dung tử trận trong đại doanh, toàn quân bị diệt. Cức Dương lệnh Đặng Chi lập tức làm công tác chuẩn bị ứng chiến thật tốt, cũng khẩn cấp tới trấn giữ thành Cửu Nữ, Tào Sử Đỗ Kỳ quận Nam Dương cầu viện. Giờ tý, Tào Sử Đỗ Kỳ quận Nam Dương tập trung ba nghìn binh mã, từ thành Cửu Nữ hỏa tốc tới thành Cức Dương tiếp viện.



Quan Bình, đóng quân cạnh bờ sông phía nam.



Chiến sự xảy ra quá bất ngờ, không chỉ làm Đặng Chi trở tay không kịp, mà ngay cả Tào Bằng cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.



Buổi trưa ngày thứ hai, Tào Bằng nhận được tin Cức Dương bị tập kích, không khỏi giật mình… Tuy nhiên, sau khi hắn nghe tin Phó Dung tử trận tại bến Cức Thủy thì lập tức giận tím mặt. Sau vài giây ngỡ ngàng, Tào Bằng hạ lệnh, để Điển Mãn và Hứa Nghi tiên phong, hắn đích thân dẫn sáu nghìn binh mã, gấp rút tới Cức Dương tiếp viện. Cuộc chiến này vừa bắt đầu, đã làm toàn bộ huyện thành Vũ Âm lập tức bị rung chuyển. Lương tồn kho trong phủ, các loại vật tư quân giới, tất cả đều lũ lượt được vận chuyển ra bên ngoài không ngừng. Từng đội từng đội binh mã xuất phát rời khỏi đại doanh, tập kết ngoài thành Vũ Âm.



-Cậu!



Tào Bằng đầu đội mũ giáp, ngay lúc chuẩn bị đi thì bị Đặng Ngải ra chặn đường.



-Cậu không thể xuất binh.



-Vì sao?



Tào Bằng ngạc nhiên nhìn Đặng Ngải, có chút khó hiểu.



-Chưa nói Cức Dương có hai vị thúc phụ Đặng, Đỗ trấn thủ, binh mã Lưu Bị mặc dù chiếm lĩnh phương nam, nhưng cũng khó mà phá được Cức Dương. Ngược lại nếu cậu xuất binh, Vũ Âm binh lực hư không. Nếu chẳng may Lưu Bị vượt sông tấn công, Vũ Âm thật khó mà chống nổi, mong cậu suy xét kỹ trước khi đi.



Đặng Ngải nắm chặt ống tay áo của Tào Bằng, lớn tiếng khuyên can.



Còn Tào Bằng sau một thoáng phân vân, bỗng cười tươi.



-Yên tâm, Lưu Bị không dám hành động đâu.



Hắn hiểu rất rõ về Lưu Bị!



Lưu Bị tuyệt đối là loại người không lợi không làm.



Một khi Lưu Bị dụng binh Vũ Âm, liền có nghĩa là tuyên chiến với Tào Tháo. Tuy khi trước Lưu Bị công phá Uyển Thành, là đã tuyên chiến với Tào Tháo, nhưng nay có sự trấn áp của Lưu Biểu, hơn nữa với thế cục Nam Dương hiện tại, cũng không có cơ hội khai chiến, Lưu Bị sao có thể xuất binh?



Cũng chính vào lúc này, thám mã báo tin về: Sáng nay Uyển Thành điều động rất nhiều binh mã.



Trần Đáo và Lã Cát làm chủ tướng của Tây Ngạc và Bác Vọng, cùng lúc thu quân về thế phòng ngự.



Lưu Bị lệnh Tuân Kham trấn thủ Uyển Thành, Quan Trương Triệu Vân tiên phong, khởi tốc tới Niết Dương…




Ba người Lưu-Quan-Trương giống như anh em một nhà. Tuy việc kết nghĩa Đào Viên là do đời sau tự bịa ra, nhưng tình cảm của ba người họ, thật sự không phải chuyện hư cấu, mà đó là sự thật.



Hơn nữa, tình cảm của ba người bọn họ, Tiểu Bát Nghĩa cũng không thể sánh bằng.



Tiểu Bát Nghĩa ban đầu ở Hứa Đô kết nghĩa kim lan, nói toạc ra thì là có giở trò ở bên trong.



Đặc biệt là đám người Tào Chân, cũng không có cảm tình lắm với Tào Bằng. Trong Tiểu Bát Nghĩa, ngoài Vương Mãi và Đặng Phạm ra, mấy người còn lại không có cảm tình với Tào Bằng nhiều như hai người họ. Ba người Tào Bằng, Vương Mãi và Đặng Phạm, là thật tâm kết tình huynh đệ; ba người Tào Chân, Chu Tán và Tào Tuân, tình cảm vô cùng sâu đậm. Còn Điển Mãn và Hứa Nghi, tuy cũng có chút giao tình, nhưng tình cảm không trong sáng giống như của ba người Lưu-Quan-Trương.



Tào Bằng khinh thường tình cảm của ba người Lưu Bị.



Hắn tuyệt đối không ngờ rằng, khi Quan Vũ quyết chí báo thù, Lưu Bị cũng không để ý đến hậu quả, ủng hộ Quan Vũ xuất binh…



Những mưu thần như Tuân Kham, Gia Cát Lượng, hay Mã Lương, không ngờ cũng không hề khuyên can Lưu Bị, ngược lại còn đồng tâm hiệp lực, bày mưu tính kế giúp Lưu Bị.



Tuân Kham tuy trong lòng không tán thành việc Lưu Bị xuất binh.



Nói cách khác, anh ta không tán thành việc Lưu Bị chủ động tấn công…



Nhưng thực quân chi lộc, vi quân phân ưu, nếu Lưu Bị đã hạ quyết tâm, như vậy thân là quân sư thân cận nhất bên cạnh Lưu Bị, Tuân Kham đương nhiên sẽ phải cẩn thận vạch mưu giúp Lưu Bị. Ngay hôm trước, Gia Cát Lượng đã rời khỏi Uyển Thành, đi thông đêm về Tương Dương, tranh thủ giành lấy sự ủng hộ của Cựu bộ Sơn Dương.



Bên trong Kinh Châu, cũng không chỉ có nhóm người Khoái Việt…



Tuy rằng Cựu bộ Sơn Dương đã bất hòa với Lưu Biểu, nhưng ảnh hưởng vẫn không chút thuyên giảm.



Lưu Biểu quả thật không hề muốn đối đầu với Tào Tháo… Nói cách khác, trước tình hình như hiện tại, là không dám đối đầu với Tào Tháo. Nhưng nếu lúc này Lưu Bị thật sự có thể công chiếm Vũ Âm, đánh tan quân của Tào Bằng, Lưu Biểu cũng tuyệt nhiên sẽ không phản đối. Nếu Tào Tháo mất Nam Dương, như vậy Hứa Đô chắc chắn sẽ thuộc về Lưu Biểu. Anh ta mặc dù sợ Tào Tháo, nhưng cũng sẽ không để ý, tạo thêm chút phiền toái cho Tào Tháo.



Nghĩ đến đây, mặt Tuân Kham thoáng hiện chút vẻ lạnh lùng.



Anh ta quay đầu nhìn Triệu Vân.



-Tử Long, lập tức cử người tới Bác Vọng, nhắc nhở: mấu chốt trong trận chiến Vũ Âm, chính là ở việc anh ta có thể ngăn chặn được Ngụy Diên hay không.



Triệu Vân chắp tay vâng lệnh, nhanh chóng rời đi.



Tuân Kham hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại.



Văn Nhược, sau trận chiến này, còn ai dám nói lựa chọn của ta là sai?