Tào Tặc

Chương 590 : Vũ Âm lâm nguy

Ngày đăng: 00:07 22/04/20


Ban đêm, trăng sáng rọi.



Đi thẳng về phía trước, chính là trấn Dương Sách.



Đối với Tào Bằng mà nói, đây không phải là nơi xa lạ. Cũng chính tại nơi đây, hắn đã gặp người làm thay đổi cả cuộc đời hắn.



Còn một việc Tào Bằng mãi mãi không thể nào quên. Vào cái đêm xảy ra bão tuyết, hắn đã gặp lại Tư Mã Huy và Bàng Quý ở nhà nghỉ trấn Dương Sách. Cũng chính vào buổi tối hôm đó, hắn dùng luận mười thắng mười bại mà chiếm sự ưu ái của Tư Mã Huy và Bàng Quý, lúc chia tay, họ còn tặng hắn chiếc xe ngựa.



Nếu không có chiếc xe ngựa đó, cuộc sống của Tào Bằng ở Cức Dương, chắc chắn sẽ không thể thuận buồm xuôi gió.



Nếu không có chiếc xe ngựa đó, nói không chừng hắn bây giờ, sớm đã thành cô hồn dã quỷ… Bất cứ ai cũng không thể phủ nhận, ban đầu khi Hoàng Xạ đối phó với Tào Bằng, nếu không phải nhờ có thân phận đệ tử bảo hộ của núi Lộc Môn này, sợ rằng Khoái Chính cũng sẽ không bảo vệ Tào Bằng được như vậy.



Mỗi lần nghĩ tới điều này, Tào Bằng lại không ngăn nổi cảm thán thế sự vô thường.



Năm đó, hắn thảm hại mà bỏ trốn, lưu vong đến Cức Dương.



Hiện giờ, hắn ngàn dặm gấp rút lao về Cức Dương tiếp viện…



Tào Bằng ra lệnh, hạ trại trú tại trấn Dương Sách. Từ trấn Dương Sách tới Cức Dương, đường cũng không xa. Nếu theo hành trình đã định, trưa ngày hôm sau liền có thể đến Cức Dương. Mà lúc này, quân do Điển Mãn và Hứa Nghi tiên phong, hẳn là đã sắp đến huyện thành Cức Dương.



Đặng Ngải nói không sai, hai người Đặng Chi và Đỗ Kỳ trấn thủ Cức Dương, vấn đề không lớn.



Mà hiện tại điều làm Tào Bằng lo lắng, không phải Lưu Bị khi nào sẽ phát động tấn công. Đồng thời, Lưu Biểu sẽ có hành động gì? Điều này cũng chưa thể biết được. Theo như tình hình hiện tại, binh mã Kinh Châu vẫn chưa có hoạt động gì lớn. Cuộc chiến Cức Dương, rất có thể là do một mình Lưu Bị gây nên. Tào Bằng không tin Lưu Bị sẽ thật sự phát động tấn công. Nhưng hắn cũng không rõ, Lưu Bị dụng binh Cức Dương, rốt cuộc là có ý gì? Là để ra uy? Hay là có dụng ý khác? Trong cuộc đời, lần đầu tiên Tào Bằng không thể đoán được dụng ý của đối thủ.



-Công tử, nghỉ ngơi đi.



Bàng Đức nhắc Tào Bằng.



-Lệnh Minh, ngươi nói xem Lưu Bị vì sao lại xuất binh vào lúc này?



-Điều này…



Bàng Đức do dự một lát, nhẹ nhàng nói:



-Mạt tướng cũng không biết Lưu Bị có ý gì… Nếu y xuất binh vào lúc này phải chăng là đang cấu kết cùng Lưu Biểu?



Điều này cũng rất có khả năng!



Lưu Biểu không dám đụng chạm đến Tào Tháo, nhưng cũng không có nghĩa là y không thể không trêu chọc ông ta.



Nếu chẳng may, y muốn đục nước béo cò…



Tào Bằng chợt giật mình ớn lạnh.


-Thưa vâng!



Dương Côn nhận lệnh đi, một lát sau, chỉ thấy ông ta hổn hà hổn hển chạy về, phía sau còn có một thanh niên, sắc mặt vô cùng kích động.



-Công tử, sau nửa đêm, quả thực có người đưa một bản công văn tới.



Chỉ có điều Tử Bình thấy bên ngoài không có quan ấn, nên cũng không để ý lắm, bỏ sang một bên… Công tử, lần này Tử Bình đã sai, xin công tử thứ tội.



Dương Hàng, không khỏi chau mày.



Giận dữ trừng mắt nhìn Dương Duyệt, rồi đột nhiên quay lại hỏi:



-Tiểu Ngải, Tiểu Địch, các cháu thấy sao?



Đặng Ngải cất cao giọng nói:



-Theo y quân lệnh, thám báo hoặc ngày đi đêm về, hoặc đêm đi ngày về…. Thông thường, sẽ không có chút sai sót gì. Nhưng hiện tại, có tin trình báo mà không nhận được, tất có chuyện xảy ra. Chú Khương tuy đã dẫn người ra ngoài thành tuần tra, nhưng chú không thể không đề phòng. Theo như cháu thấy, cần sớm chuẩn bị tốt. Phía trên tường thành, phải chuẩn bị sẵn sàng nghênh chiến, phòng ngừa quân địch đánh lén.



-Ồ?



Dương Hàng trầm ngâm một lát, sau đó xoay người lạnh lùng nói:



-Dương Côn, đưa Dương Duyệt ra, đợi Khương tướng quân trở về, sẽ trừng trị sau.



Dương Duyệt là người cùng tộc với Dương Hàng, lúc này lại bị Dương Hàng nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, sợ tới mức hoang mang. Anh ta nào có ngờ, một công văn không có quan ấn, lại làm Dương Hàng tức giận đến như vậy? Nhưng anh ta cũng biết tính cách của Dương Hàng, lúc này nếu càng cãi chày cãi cối, như vậy kết cục tất nhiên sẽ vô cùng thê thảm. Đừng nghĩ hai người cùng họ, Dương Hàng nếu tức giận, cũng không kiêng nể điều này.



Ngay sau đó, Dương Duyệt ngoan ngoãn theo Dương Côn rời đi.



Dương Hàng hít một hơi thật sâu, trầm giọng hỏi:



-Tiểu Ngải, cháu có đề xuất gì không?



Mắt Đặng Ngải liếc quanh, chợt nảy ra ý hay.



-Chú Dương, cháu có một kế, có lẽ có thể có hiệu quả với đội kỵ binh.



-Ồ?



Đặng Ngải và Thái Địch nhìn nhau, tiến lên phía trước, nói thầm bên tai Dương Hàng.



Một lát sau, sắc mặt Dương Hàng có chút kỳ lạ, anh ta gật đầu liên tục, nhìn Đặng Ngải, khẽ than:



-Kế này của Tiểu Ngải, quả thật không tầm thường.