Tào Tặc

Chương 591 : Đặng Thị Ấu Lân (Rồng nhỏ Đặng Thị)

Ngày đăng: 00:07 22/04/20


Đêm đã về khuya, không biết mấy đám mây từ đâu bay tới, che khuất ánh trăng.



Toàn mặt đất tối đen như mực, lộ ra một sự tĩnh lặng đến kỳ lạ. Khương Phố đột nhiên ghìm cương ngựa, đưa mắt nhìn về phương xa…



-Tướng quân vì sao dừng lại…



Một người tùy tùng phóng ngựa tiến lên, nghi hoặc hỏi Khương Phố.



-Ngươi có cảm thấy kỳ lạ không?



-Kỳ lạ?



Khương Phố híp mắt, ngón tay chỉ thẳng về phía trước, nói nhỏ:



-Ta nhớ mang máng, phía trước có một cái đầm. Chưa tới nửa đêm, côn trùng đến kêu rất đông. Nhưng vì sao tối nay lại yên tĩnh đến vậy? Giống như có tử thần… Lập tức phái người qua đó, xem xét tình hình một chút.



Người tùy tùng lập tức cử một đội năm kỵ quân, đi tới cái đầm phía trước.



Anh ta khẽ nói:



-Tướng quân, không phải là đi tìm người sao? Dọc đường chúng ta không hề thấy chút tung tích của những lính trinh sát mất tích, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?



Người có thể đảm nhận công việc trinh sát, cũng không phải bình thường. Bỗng nhiên biến mất không chút dấu vết, chỉ có hai khả năng… Một là đã chạy trốn, hai là… Trong lòng Khương Phố chợt thấy hồi hộp bất an, theo bản năng nắm chặt cây thương. Ông ta cũng có chút lo lắng! Những lời Đặng Ngải nói với ông ta trước khi xuất phát, cứ hiện lên trong đầu. Đặng Ngải cảm thấy, Lưu Bị dụng binh vào lúc này, có chút sơ suất khác thường. Một Cức Dương nhỏ bé, theo lý mà nói không có thể nào lại khiến y huy động nhiều quân đến vậy, rất có khả năng y đang có mưu đồ lớn hơn…



Mưu này là gì?



Đặng Ngải không nói!



Lúc đó Khương Phố cũng không để tâm, cảm thấy một cậu nhóc thì hiểu biết gì?



Nhưng bây giờ ngẫm nghĩ lại, thì thấy lời Đặng Ngải nói, cũng không phải không có lý. Trên đời này, không phải cứ đọc qua binh thư, có kinh nghiệm chiến đấu, thì mới nhất định có thể trở thành nhà binh pháp. Ừ, năm đó, Bạch Khởi nhập ngũ làm tiểu tốt trong quân, chiến đấu trường kỳ, giết bảy trăm ngàn đại quân nước Triệu; còn Triệu Quát có thể nói đã đọc đủ loại binh thư, đối mặt Bạch Khởi, một đòn cũng không đánh trả được. Có đôi khi, không thể không tin sự tồn tại của “Thiên tài”. Đặng Ngải mặc dù năm ấy mới mười tuổi, nhưng tài binh pháp bẩm sinh, ngay từ khi còn nhỏ đã thể hiện ra bên ngoài, khiến Tào Bằng hết lời khen ngợi.



Mạc bất thành, cậu nhóc đó nói đúng?



Đúng lúc này, những lính trinh sát tới gần đầm, đột nhiên liên tiếp phát ra những tiếng kêu thảm thiết.



Từ trong bãi cỏ lau cạnh đầm, mấy chục mũi tên lao vút ra, làm những lính trinh sát chết tại chỗ. Cùng lúc đó, từ bốn phía, âm thanh bỗng vang lên. Trong đêm đen, dường như có một đoàn binh mã từ không trung tiến ra, đến từ hai phía, vây quanh đám người Khương Phố.



-Không hay, địch tập kích!



Khương Phố giật mình toát mồ hôi lạnh, chợt hét lớn một tiếng.



-Phá vòng vây!
Có Bạch Mạo Binh ở dưới thành la lớn, trên đầu thành đột nhiên sáng đuốc.



-Khương tướng quân bị sao vậy?



-Chúng tôi trên đường bị binh mã Lưu Bị phục kích, tướng quân bị trọng thương… Xin mau chóng mở cửa thành.



Sớm có tiểu giáo tới báo tin với Dương Hàng.



Dương Hàng sau khi nghe tin, cực kỳ hoảng sợ.



Anh ta dẫn Đặng Ngải và Thái Địch theo, đi lên đầu thành. Giơ cây đuốc nhìn xuống phía dưới, thấy dưới thành có một đội quân, nhìn qua vô cùng thê thảm.



khắp người Khương Phố toàn là máu, nằm gục trên lưng ngựa.



Dương Hàng không dám do dự, vội vàng xoay người, định bụng hạ lệnh mở cửa thành.



Nào có hay, Đặng Ngải đột nhiên giơ tay ngăn anh ta lại.



-Chú, dưới thành có địch.



-Hả?



-Bộ khúc của chú Khương, đều là nhân sĩ Lương Châu… Vừa rồi những người đó nói chuyện, toàn là nói giọng Nam Dương.



Hơn nữa, chú Khương có một thói quen, mỗi lần làm quân vụ, đều sẽ quấn khăn lụa ở một bên tay. Nhưng người kia, cháu không thấy khăn quấn trên tay. Người này tất không phải chú Khương, chỉ sợ chú ấy đã gặp nạn. Những người này là gian tế, muốn trà trộn phá cửa thành.



Nếu nói hiểu, ai có thể hiểu Khương Phố hơn Đặng Ngải?



Khương Phố sống ở Huỳnh Dương hai năm, Đặng ngải và ông ta, có thể nói là sớm tối chung sống cùng nhau.



Đối với hoài nghi của Đặng Ngải, Dương Hàng hiển nhiên sẽ không nghi ngờ.



Nghe vậy, anh ta liền định ra lệnh giết những người dưới thành, nhưng lại bị Đặng Ngải ngăn cản.



-Chú, kẻ địch nếu muốn phá cửa thành, vậy binh hẳn sẽ theo sau mà tới… Binh lực Vũ Âm hư không, e rằng khó có thể trụ lâu. Vừa vặn nhân cơ hội này, tạo cho chúng một thế phủ đầu, triệt nhuệ khí của chúng. Chú có thể thừa cơ, cử người tới Cức Dương thỉnh giáo…



Nói xong, Đặng Ngải khẽ nói nhỏ bên tai Dương Hàng vài câu.



Dương Hàng sau khi nghe xong, gật đầu liên tục.



-Cứ y lời hiền chất mà làm.