Tào Tặc

Chương 592 : Binh lâm thành hạ (Quân vây bốn mặt)

Ngày đăng: 00:07 22/04/20


- Ta đã sai người đi tìm Công Tào Sử Bộc Dương lấy thủ lệnh, xin Khương Phố tướng quân chờ một lát sẽ mở cửa thành ngay… Mong tướng quân thứ lỗi.



Dương Nha ở đầu thành nói lớn, đám người Phụ Khuông dưới thành nghe mà thấy nôn nóng.



Họ không biết chút gì về tình hình trong thành. Người trên lầu thành vừa nói đó, là người của phủ Thừa Dương quận Nam Dương. Nhưng người này không phải người nhà của Tào Bằng, mà là quan được triều đình ủy nhiệm tới. Công Tào Sử Bộc Dương là ai? Phụ Khuông không rõ lắm! Nhưng anh ta có thể đoán ra được, hẳn đó là người thân tín của Tào Bằng. Đổi lại dù là ai, nghĩ chắc cũng sẽ làm như thế. Quận thừa không phải người nhà, nên đương nhiên sẽ không có quyền hành. Khi Tào Bằng không ở Vũ Âm, Lưu Quận thừa, trên thực tế không phải là người có quyền cao nhất.



-Xin Quận Thừa nhanh một chút.



Dưới chỉ thị của Phụ Khuông, một binh Bạch Mạo nói lớn.



Thế nhưng y lại không hay biết, y vừa mở miệng, lập tức liền để lộ ra rất nhiều sơ hở.



Đầu tiên, Dương Nha tuy không phải họ hàng thân thiết của Tào Bằng, nhưng Tào Bằng đối với anh ta, thật sự không có chút tính toán.



Những việc lớn việc nhỏ trong thành Vũ Âm, đều do Dương Nha phụ trách, như vậy cũng đủ để chứng minh sự tín nhiệm của Tào Bằng; thứ hai, Bộc Dương Dật không phải là Công Tào Sử, chỉ là một sai dịch bên cạnh Tào Bằng. Y không mở miệng thì còn tốt, nhưng… Dương Nha đến lúc này, đã tin phân tích của Đặng Ngải, thoáng cười lạnh lùng.



-Tử Lộ, người đến rồi.



Đúng lúc này, từ dưới thành có một người vội vàng đi tới, chính là Bộc Dương Dật.



Thấy Dương Nha, anh ta chắp tay thi lễ.



-Phu nhân cử tám ám sĩ tới phối hợp, tùy Tử Lộ phân phó.



Dương Nha mừng rỡ, gật đầu lia lịa.



Anh ta nói nhỏ với Dương Dật mấy câu, sau đó Bộc Dương Dật vội vàng đi xuống dưới lầu thành. Lập tức, Dương Nha đi đến bên cạnh lỗ châu mai trên tường thành, lớn tiếng nói vọng xuống phía dưới:



-Khương tướng quân, ta lập tức mở cửa thành ngay, xin ngài yên tâm, đã mời được thầy thuốc đến trị thương giúp tướng quân.



Đang khi nói chuyện, chợt trên lầu thành nghe thấy tiếng cửa thành mở cót két vọng lên.



Cánh cửa ngàn cân chậm rãi nâng lên, từ sau cửa thành, tiếng then cửa mở vang lên. Phụ Không lúc này tim nhảy loạn xạ, theo bản năng liền nắm chặt cây thương. Chỉ cần đi vào cửa thành, liền lập tức phóng tên hành động, báo Trương Phi tấn công. Đây, thật đúng là cơ hội tốt…



Cửa thành ì ạch hé một khe hở, sau đó cửa chính mở rộng.



Phụ Khuông oặt oẹo nằm trên lưng ngựa, chuẩn bị sẵn sàng tấn công.


Dương Hàng đầu đội mũ giáp, đứng trên đầu tường thành.



- May mà Thái Thú sớm có phòng bị, yên tĩnh đợi ngươi đến nộp mạng… Người đâu, bắn tên.



Lời còn chưa dứt, tên từ trên đầu thành bắn ra như mưa.



Âm thanh của máy bắn đá, tiếng cọt kẹt vang lên lên hồi, từng quả từng quả cầu lửa bay lên không trung, rơi mạnh xuống giữa quân trận phía dưới thành. Ban đầu nhìn thấy thi thể của đám người Phụ Khuông, quân binh lòng đã có phần hoảng loạn. Nay tên bắn ra ào ào như mưa, lập tức khiến quân lính lúng ta lúng túng, hoang mang náo loạn.



-Ổn định, tất cả ổn định cho ta!



Trương Phi la lớn, nhằm ổn định trận tuyến.



Nhưng không ngờ, từ đầu thành bỗng nhiên có một mũi thương dài lao vụt ra, lực rất mạnh, xé rách không khí, bay thẳng về phía Trương Phi. Nhất thương tam kiếm tiến, chính là cây thương Tào Bằng mang từ Huỳnh Dương tới. Lực của cấy thương này mạnh khinh người, tầm phóng xa vô cùng. Trương Phi đang chỉnh đốn binh mã, không ngờ rằng trong thị trấn Vũ Âm, lại chuẩn bị một vũ khí lợi hại như vậy? Trong lúc vội vàng, anh ta vung thương đỡ, nhưng không ngờ lực của cây thương kia quá mạnh, chỉ hơi chệch đi một chút. Tuy đánh trúng thương, nhưng không thể cản đường bay của nó. Thương lao vút đi, đâm xuyên qua chiến mãTrương Phi đang cưỡi.



Thiết hoa lưu hí lên thảm thiết, lập tức ngã xuống trong vũng máu.



Trương Phi bị chiến mã đè lên, hai mũi tên Điêu Linh lao tới, đâm phập vào bả vai, Trương Phi đau đớn hét lớn một tiếng…



- Cứu Tam tướng quân.



Quân thân cận phía sau, liều mạng xông lên, đỡ thi thể Trương Phi đang ngã khỏi lưng ngựa.



Cùng lúc đó, trên đầu thành Vũ Âm, tiếng trống trận ầm ầm vang lên, xé rách sự tĩnh lặng trong đêm.



Binh mã Lưu Bị sớm đã loạn, vậy mà vẫn dám cố tấn công cửa thành… Lại thêm việc Trương Phi ngã ngựa, càng khiến lòng quân thêm hoảng loạn!



Trên đầu thành, Dương Nha tay vịn lỗ châu mai, không kìm nổi thầm thở dài.



Nếu binh lực trong tay hắn dư dật, nhất định sẽ bố trí một đội phục binh, chiến đấu hăng hơn một chút.



Đáng tiếc…



Hắn quay đầu nhìn về phía Đặng Ngải, thấy cậu ta mặt vẫn không biến sắc.



Đặng Thị có người con như thế này, tiền đồ sau này nhất định là rộng lớn mênh mông. Chính nhờ sự dũng cảm mà thận trọng của Đặng Ngải, mới có được chiến thắng ngày hôm nay… Chỉ có điều, tuy đã có một chiến thắng nhỏ, nhưng huyện thành Vũ Âm, chắc chắn sẽ phải giáp mặt với một trận chém giết ghê gớm hơn. Cũng không biết bên phía Hữu Học, đã cảm thấy được điều gì hay chưa?



Vừa nghĩ tới trận chiến sắp tới, trong lòng Dương Nha lại thấy có chút lo lắng.