Tào Tặc

Chương 593 : Kế liên hoàn

Ngày đăng: 00:07 22/04/20


- A!



Kèm theo một tiếng kêu to, Tào Bằng bỗng dưng mở to mắt.



Trên trán hắn đầy những hạt mồ hôi li ti, tim đập thình thịch. Mấy tên lính nha xông tới đại trướng, thấy Tào Bằng ngồi yên ở phía trước soái án thì không khỏi hồi hộp.



- Công tử đã xảy ra chuyện gì vậy?



Tào Bằng hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh ổn định lạicảm xúc, xua tay nói:



- Không có chuyện gì đâu, chỉ là gặp ác mộng, các ngươi xuống đi.



Nhóm nha binh nhìn nhau, cúi người chào rồi ra khỏi phòng lều quân.



Tào Bằng đứng lên, bước tới góc lều, vẩy nước trong chậu đào lên mặt, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.



Giấc mơ quá kỳ lạ!



Hắn nhắm mặt lại rất lâu mới tỉnh táo lại hoàn toàn.



Cơn ác mộng. Đích thật là một ác mộng!



Đúng lúc vừa rồi, hắn mơ thấy Hoàng Nguyệt Anh người đầy máu đứng trước hắn, vươn tay kêu gào về hướng hắn. Nhưng, rõ ràng trong gần gang tấc, lại nghe không được Hoàng Nguyệt Anh nói gì. Ngay lúc hắn bước qua đó thì giữa hai người bỗng nhiên nhảy ra một bức tường lửa…



Cảnh trong giấc mơ này thật sự quá quái dị.



Giấc mơ quái dị làm cho Tào Bằng nghĩ lại, vẫn có một cảm giác mồ hôi lạnh đầm đìa.



Rốt cuộc là chuyện gì vậy? đang êm đẹp bỗng nhiên xảy ra cảnh trong mơ như vậy? Tào Bằng ngồi lên ghế tướng soái, rất lâu sau cũng chưa thể hiểu được.



- Người đâu!



- Thưa có!



Một tên lính chạy vào, cúi người thi lễ.



Phía Cức Dương có tin gì truyền đến không?



- Bẩm không!



Nha binh hồi báo:



- Đêm trước Viên Đức tướng quân phái người báo tin nói là sắp đến Cức Dương rồi.



Cho tới bây giờ vẫn chưa có tin truyền đến. Tuy nhiên theo hành trình, chắc hẳn Viên Đức tướng quân bọn họ cũng đã đến thị trấn Cức Dương rồi.



- A…


- Tủ Chương, ngươi tới đúng lúc lắm.



Tào Bằng nhìn Lục Mạo tiến vào, ánh mắt đột nhiên sáng lên.



- Ta có một việc cần ngươi toàn lực phối hợp, xin Tử Chương đừng từ chối.



Lục Mạo nghe được không khỏi ngẩn người, thốt lên một tiếng:



- Công tử rốt cuộc có chuyện gì mà cần Tử Mạo phối hợp.



Trời sáng rồi!



Dưới thành Vũ Âm, cờ quạt san sát, che cả mặt trời.



Dương Hàng dẫn theo Thái Địch và Đặng Ngải đứng ở thành Vũ Âm nhìn ra xa. Thì lập tức nhìn thấy quân lính chi chít đang đứng trang nghiêm dưới thành.



Dương Hàng không khỏi hít vào một hơi lạnh.



Dương Hàng quay lại nói khẽ với Bộc Dương Dật và Lư Dục đang leo thành phía trước:



- Xem ra Lưu Huyền Đức đúng là muốn liều chết chiến đấu với chúng ta.



Sắc mặt Bộc Dương Dật vẫn bình thường, còn Lư Dục vẫn như trước, đó là một vẻ nhàn nhã thong dong.



Sau khi hai người nhìn nhau thì khẽ mỉm cười và nói:



- Mặc dù Lư Huyền Đức thế lực lớn, nhưng muốn đánh chiếm Vũ Âm thì cũng không phải là chuyện dễ dàng.



Tử Lộ, cổng thành Vũ Âm giao phó cho ngươi. Hai người chúng ta sẽ hết sức mình để ổn định lòng nhân dân trong thành. Hôm nay, đúng là lúc đời ta lập nên công lao sự nghiệp.



- Nhu thế, việc trong thành đành phải xin nhờ hai vị.



Dương Hàng và hai người Lư Dục Bộc Dương chắp tay vái chào, sau đó trầm giọng nói:



- Nỏ Bát Ngưu có thể thu xếp ổn thỏa?



- Quận Thừa yên tâm, trên thành Vũ Âm đã lắp đặt ba mươi cái nỏ bát ngưu, tùy ý hiệu lệnh của quận thừa.



- Như vậy nỏ bát ngưu cứ giao cho hai người Tiểu Ngải và Tiểu Địch phụ trách, chờ ta ra tín hiệu thì hai ngươi phải chuẩn bị bắn.



- Vâng.



Đặng Ngải và Thái Địch được nghe thì lập tức mừng rỡ.



Kế bên hai người, mỗi người có một ám sĩ, mang theo nỏ binh từ Huỳnh Dương tới, dồn dập vào chỗ.



Trong tay Đặng Ngải cầm một cái chùy gỗ, chỉ cảm thấy tim nhảy lên bình bịch. Mắt nhìn xuống quân lính chi chít, cậu vừa căng thẳng, lại vừa hưng phấn!