Tào Tặc
Chương 59 : Chuyện vui nhất của đời người (2)
Ngày đăng: 00:02 22/04/20
Đặng Tắc nghĩ như vậy, nhưng người khác lại không nghĩ thế.
Điển Vi và Ngụy Diên đều xuất thân từ nhà nghèo nên đâu có để ý gì tới mấy chữ nhà cao cửa rộng.
Nghe Đặng Tắc nói vậy lại thấy nét mặt của Tào Bằng, Điển Vi không nhịn được cao giọng cười to.
- Quân Minh! Cớ sao lại cười?
Đặng Tắc nhíu mày mà hỏi hỏi.
Điển Vi khoát tay, tới bên cạnh Tào Bằng rồi đặt mông ngồi xuống.
- A Phúc! Ngươi sợ phải không?
- Sợ cái gì?
- Họ Hoàng a... Họ Hoàng Giang Hạ có danh tiếng lớn.
- Ta sợ con mẹ nó.
Điển Vi vỗ tay cười nói:
- Đúng vậy! Họ Hoàng chỉ là con mẹ nó. Sao phải sợ? Hoàng Xạ có thể diện, huynh đệ chúng ta không biết xấu hổ hay sao? Hắn vì thể diện mà được một thì huynh đệ chúng ta có thể vì thể diện mà được mười lăm. Hôm nay chúng ta giết Hoàng Xạ, năm sau vó ngựa đạp bằng Giang Hạ cướp lấy nữ nhân nhà họ Hoàng của hắn. Đến lúc đó, để xem họ Hoàng còn làm được cái gì? Ta sẽ theo ngươi đánh tới tận cửa, để cho họ Hoàng phải cúi đầu đưa con gái ra ngoài. Ha ha
Lời nói của Điển Vi cũng thể hiện rõ tính tình của gã.
Trong đầu Tào Bằng đột nhiên vang lên tiếng của Mễ Hùng Mậu bá: " đại trượng phu nếu đã chọn mục tiêu thì chỉ biết tiến về phía trước. Bất cứ thứ gì trở ngại thì đá văng nó ra"
Hoàng Xạ chính là một hòn đá cản đường.
Hiểu rõ được điều đó, Tào Bằng liền cất tiếng cười to.
- Giết đàn ông nhà hắn, đoạt nữ nhân nhà hắn, điều này đúng là thú vị nhất trong đời người.
Có lẽ Tào Bằng cũng không cảm thấy được rằng mặc dù mới chỉ sống lại ở cái thế giới này được bốn mươi ngày nhưng tư tưởng của hắn vô tình đã hòa nhập.
Đặng Tắc không ngờ được rằng sự cố gắng của mình chỉ vì một câu của Điển Vi đã làm thay đổi hoàn toàn.
Gã hơi nhíu mày chỉ biết cười khổ:"về sau không thể để cho a Phúc đi nhiều với mấy người này quá. Nếu không, tương lai ngay cả vợ cũng đừng hòng có...
Hạ Hầu Lan cười khổ:
- Đây là một lần cuối cùng... Nếu còn thêm một lần nữa, Hạ Hầu Lan ta sẽ biến thành một tên gia nô có ba họ.
Tào Bằng phì một tiếng phun ra một đống nước...
..................................
Cũng giống như bình thường, Đặng Phạm tới ca của mình lại đi tuần tra ở gần phía Nam.
Do tình hình đã từ từ trở nên trong sáng, Tào Tháo lui binh, Trương Tú và Lưu Biểu lại một lần nữa kết minh nên Cức Dương trở lại yên bình như xưa.
Mặc dù Khoái Chính cũng không giải trừ mộ binh nhưng cũng thả lỏng hơn nhiều.
Đặng Phạm rất nhàn nhã, theo đội đi tuần tra trong thành một lúc, tới khi trời tối đen, y mới trở về Đặng Thôn.
Ban đầu, gã ở trong huyện thành chơi bời lêu lổng, tranh cường háo thắng. Cho nên ngày nào cũng chẳng có cảm giác gì khác. Đặng Phạm uống một ly rượu, trong lúc vô tình nói chuyện với mấy người khách trong quán rồi sau đó về nhà. Nhìn qua, mọi chuyện hết sức tự nhiên.
Sau hôm gặp gỡ ở vườn đào, tới ngày thứ ba đã là ngày mười bốn tháng giêng năm Kiến An thứ hai.
Tiết Nguyên Tiêu cũng tới rồi khiến cho trong huyện thành Cức Dương trở nên bắt đầu náo nhiệt. Người Cức Dương cảm thấy may mắn thoát ra khỏi chiến hỏa, nên ai nấy đều cao hứng phấn chấn, chuẩn bị cho lễ Nguyên Tiêu. Lúc năm mới, cuộc sống của họ cũng không được yên ổn, bất cứ lúc nào cũng bị chiến tranh uy hiếp, khiến cho cả Cức Dương phải lo lắng đề phòng. Hiện tại thì tình hình đã yên, mọi người có thể bình thản đón tiết Nguyên Tiêu.
Đặng Phạm từ từ đi vào trong thị trấn.
Nhưng khi tới bên ngoài thành Cức Dương, hắn phát hiện không biết có một đám binh mã xuất hiện ở đó từ bao giờ.
- Đây là người ở đâu?
Mã Hắc tử nhìn liếc qua cái doanh trại nho nhỏ rồi nhếch miệng:
- Là người của thành Cửu Nữ.
- Thành Cửu Nữ? Chẳng phải Châu mục đại nhân và tiểu Trương tướng quân đã kết minh với nhau, tại sao còn phái người tới đây? Chẳng lẽ lại khai chiến sao?
- Phì! - Mã hắc tử vội vàng xua tay:
- Ngươi đừng có nói lung tung. Nếu khai chiến thật thì không chỉ phái tới đây một đội binh mã. Đêm qua bọn họ mới tới đây, nghe nói là để áp giải người nhà của Đặng Thúc tôn tới thành Cửu Nữ. Hừ! Đặng Thúc tôn đúng là chết rồi mà ngay cả gia quyến cũng không thể bảo vệ được. Nghe nói, vợ của hắn mang thai, nếu gặp chuyện chẳng lành thì chắc chắn là mất thêm hai mạng.