Tào Tặc
Chương 60 : Nhận rõ thân phận của mình
Ngày đăng: 00:02 22/04/20
Đặng Phạm nghe thấy vậy liền nhíu mày.
- Đúng rồi! Ngươi có biết người đứng đầu bọn họ là ai?
- Ai?
Mã Hắc tử làm như thần bí, nói nhỏ bên tai Đặng Phạm:
- Buổi sáng, lúc ta đang làm nhiệm vụ thì thấy Mã Ngọc vào thành. Mẹ nó! Tên tiểu tử đó đúng là số sướng. Bị biến thành khổ sai, không biết làm sao mà xoay chuyển. Nhìn cách nó ăn mặc thì ít nhất cũng phải là Đô bá. Trước kia thấy lão tử, nó ngoan ngoãn tới chào hỏi. Bây giờ, thấy lão tử cũng không thèm nhìn, chỉ biết vác mặt lên trời. Ngươi nói con mẹ nó có khốn nạn không. Đặng Thúc Tôn gặp vận đen, người nhà Đặng Tài lập tức được hưởng may mắn.
Ngươi thấy Đặng Tài có bản lĩnh gì mà hiện giờ cũng được làm Tả sứ?
Ngày hôm qua lại còn đá ông nó một cước... Nếu không phải lão tử có việc gấp thì còn lâu. Lúc Đặng Thúc tôn còn ở đây, tên tiểu tử đó có khác gì con chó? Hiện tại...
Mã hắc tử thật ra là người tốt nhưng phải cái thích nói mạnh.
Những người khác nghe thấy vậy liền không nhịn được cười:
- Mã Hắc tử! Tạm thời ngươi cứ ở đây huênh hoang, nếu có bản lĩnh, ngươi đi ra mà giải quyết y.
- Mã Hắc Tử! Nghe ca nói, từ sau ăn nói phải cẩn thận một chút. Hiện giờ, nhà Đặng Tài đang phất, vừa rồi ngươi nói vậy nếu hắn nghe được thì rắc ối.
- Hắn dám.
Mã Hắc tử trừng mắt, có điều người sáng suốt đều có thể thấy người này chỉ nói vậy thôi.
- Hắc ca! Mọi người đi trước uống rượu. Ta chợt nhớ hôm nay còn có việc phải làm...các ngươi chờ ta. Ta tới sau.
- Thằng nhóc con nhà ngươi, lông còn chưa mọc lấy đâu ra lắm chuyện vậy? Đừng nói là để ý tới vợ của nhà lão Vương đấy.
Vợ nhà lão Vương là một quả phụ, ở bên cạnh nha huyện mở một cái tửu quán. Ngày nào Đặng Phạm cũng tới uống rượu ở đó.
Tuổi của Vương nương tử so với Đặng Phạm lớn hơn hai tuổi.
Vóc người của nàng rất được, đặc biệt là đôi mắt trong suốt nhìn rất quyến rũ. Rất nhiều tửu khách đi tới quán nàng uống rượu nhưng thực ra là để ngắm người quả phụ xinh đẹp. Nhưng Vương nương tử giữ mình như ngọc, khuôn mặt mặc dù dịu dàng nhưng tính tình lại vô cùng nóng nảy.
Đám Mã Hắc tử nghĩ Đặng Phạm để ý tới Vương quả phụ.
Đặng Phạm cũng không cái nhau với họ, chỉ cười ha hả, chắp tay cáo từ rồi vội vàng rời đi.
- Gần đây Đại Hùng rất lạ.
- Nói thừa. Nếu bị tiểu quả phụ hấp dẫn mà không lạ sao? Mã hắc tử. Ngươi để ý cái miệng của mình cho tốt, bớt nói đi.
Cả đám cười cười nói nói đi vào trong huyện thành.
- Tỷ phu! Hay là chúng ta cùng nhau?
- Ha ha ha! Tiểu Ngọc đúng là hiểu ta.
Đặng Tài và Mã Ngọc nhìn nhau cùng nở nụ cười dâm đãng.
Hai tên khốn nạn ôm tay nhau đi thẳng tới đại lao.
Theo ý của Đặng Tài thì đại lao như không có tác dụng. Y nghĩ mình là tá sử, là thượng quan, ai dám ngăn cản.
Nhưng mới tới ngoài đại lao, Đặng Tài đã bị cản lại.
- Huyện lệnh có lệnh, nếu không có lệnh của ngài thì không ai được ra vào đại lao.
- Đồ hỗn trướng. Không thấy ta là ai hay sao?
Người gác ngục vẫn thản nhiên trả lời:
- Tất nhiên là ta biết. Ngài là Đặng Tả sứ. Có điều, không có thủ lệnh của huyện lệnh, ngài cũng không được vào.
Mã Ngọc đột nhiên nổi giận.
Đường làm quan của y rộng mở, hiện giờ có thể coi là người của Hoàng gia.
Mặc dù Trần Tựu không chào đón y, nhưng Hoàng Xạ lại nhớ tới tên Mã Ngọc. Nếu không thì Mã Ngọc đâu dễ ngồi lên vị trí Đô bá?
Hoàng Xạ có coi trọng Mã Ngọc hay không, cũng không quan trọng.
Quan trọng, Hoàng Xạ biết Mã Ngọc có tồn tại.
Chỉ cần biết tên thì đồng nghĩa với việc có rất nhiều cơ hội. Chẳng hạn như việc áp giải phạm nhân, Hoàng Xạ tự mình chọn Mã Ngọc.
Lần này nếu làm tốt, Mã Ngọc không chừng có được nhiều cơ hội.
Nhưng hiện tại, một nhân vật lớn của Hoàng thị Giang Hạ lại bị một tên gác ngục ngăn cản.
Như thế làm sao Mã Ngọc có thể từ bỏ ý đồ?
- Lão tử phụng mệnh Hoàng Binh tào sử, tới đây áp giải phạm nhân. Người nào dám ngăn cản ta, chính là làm chậm việc quân, luận tội nên chém.
Tiếng hô của y thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
Vừa nói, Mã Ngọc vừa rút binh khí, tư thế thể hiện nếu tên cai ngục còn ngăn cản, sẽ bị y chém đầu.