Tào Tặc

Chương 61 : Điển Vi hung mãnh

Ngày đăng: 00:02 22/04/20


Mã Ngọc và Đặng Tài uống rượu một đêm, hôm sau tới cửa thành Cức Dương chờ.



Tới giờ Mão, cửa thành Cức Dương mở ra, lão quản gia dẫn một nhà Tào Cấp từ trong thành đi ra ngoài. Nhìn qua vợ chồng Tào Cấp thì thấy tinh thần không đến nỗi kém, tuy nhiên Tào Nam có chút mỏi mệt, gương mặt xinh xắn hơi sa sút. Cả ba người đều mặc quần áo từ nhân, dưới sự vây quanh của năm tên hương dũng đi ra khỏi thành.



- Đặng Tài! Ngươi cũng đi cùng chứ? - Lão quản gia lên tiếng:



- Huyện lệnh có nói, đại doanh thành Cửu Nữ đúng là nơi dùng ngươi. Tài năng của ngươi trác tuyệt nên tới đó làm việc đi.



Đặng Tài bước lên nói với sự cung kính:



- Đặng Tài tuân lệnh.



Vừa nói, y vừa nhìn trộm ba người Tào Cấp mà nở nụ cười âm trầm.



- Chúng ta khởi hành thôi.



Lão quản gia không muốn hàn huyên với họ, lạnh lùng lên tiếng rồi quay đầu bước đi.



- Đây chẳng phải là Đại Hùng sao?



Mã Ngọc liếc mắt thì nhận ra trong năm tên hương dũng có Đặng Phạm.



Nhớ ngày đó, Đặng phạm chơi bời lêu lổng, Mã Ngọc cũng là một tên vô lại trong huyện thành cho nên cũng có chút qua lại.



Đặng Phạm vội vàng cười nói:



- Mã đại ca! Tiểu đệ xinh vấn an huynh... Ha ha! Trên đường đi, xin Mã đại ca quan tâm.



- Đâu có. Đâu có.



Mã Ngọc đắc ý cười to. Thấy Đặng Tài chuẩn bị khóa ba người Tào Cấp lại liền vội vàng hô:



- Tỷ phu! Không cần phải rắc rối như vậy... Tiểu đệ có một biện pháp, dùng dây thừng quấn quanh eo của chúng, rồi buộc lại một đầu, đầu kia buộc ở thắt lưng ta là chúng không chạy được.



Chúng ta có hơn năm mươi người, nếu còn để cho họ chạy chẳng phải bị cười hay sao?



Mã Ngọc nói xong liền thúc ngựa đi tới trước mặt Tào Cấp rồi lấy cây roi ngựa đập lên đầu y:



- Họ Tào! Cách này là do con của ngươi nghĩ ra. Không ngờ hôm nay lại được dùng với ngươi. Yên tâm, trên đường ta sẽ chiêu đãi các ngươi...



Lúc trước, Tào Bằng đề phòng đám Mã Ngọc chạy trốn liền nghĩ ra cách này.



Bây giờ, Mã Ngọc cũng nghĩ cách trả lại.



Tào Bằng và Đặng Tắc không biết sống chết như thế nào thì chỉ còn cách trút lên đầu nhà Tào Cấp.
Chính vì vậy mà y càng thêm cẩn thận.



Thúc ngựa tới bên cạnh Mã Ngọc, Đặng Tài cẩn thận hỏi:



- Tiểu Ngọc! Ngươi nói xem Hoàng Binh tào có nhận chúng ta không?



- Nhất định... - Mã Ngọc nhỏ giọng nói:



- Thực ra đệ thấy ở lại quận Nam Dương cũng không có gì. Chưa nói tới hiện giờ quận Nam Dương bị chia thành hai. Đừng có thấy Trương Tú đánh thắng Tào Tháo mà nghĩ Tào Tháo sẽ từ bỏ ý đồ. Tới lúc đó quận Nam Dương chắc chắn sẽ không an toàn...



- Ta cũng nghĩ vậy.



- Nếu như vậy thì ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì. Bên phía Giang Hạ coi như thái bình, cũng không hề kém so với quận Nam Dương. Chúng ta chỉ cần phục vụ Hoàng Binh tào cho tốt thì tương lai cũng có thể nổi bật, sống khả giả ở đây.



Đặng Tài liên tục gật đầu.



- Có chuyện gì? Tại sao lại dừng lại?



Mã Ngọc và Đặng Tài đang nói chuyện thì phát hiện người phía trước dừng lại.



Trời mưa làm cho người ướt hết khiến cho Mã ngọc rất khó chịu. Gã lập tức hét lên hỏi, đồng thời phóng ngựa về phía trước.



- Đô Bá! Phía trước có một chiếc xe cản đường.



Có tên lính vội vàng chạy tới bẩm báo với Mã ngọc.



Mã Ngọc và Đặng Tài ngồi trên lưng ngựa nên có thể thấy được tình hình phía trước. Đừng có thấy hai người họ chức quan nhỏ nhưng lá gan cũng không hề nhỏ.



Một chiếc xe song mã đổ bên đường. Hai con ngựa liên tục dậm chân và hí. Xem ra, chúng muốn kéo xe ngựa lên nhưng vì một bên bánh xe bị gãy, thùng xe lại bị nghiêng khiến cho cả hai con ngựa không đủ sức.



Người đánh xe ngựa là một người thanh niên.



Nhìn nét mặt y thì ước chừng hai mươi. Y cầm roi ngựa trong tay, thi thoảng lại hô lên nhưng không có tác dụng.



Bên cạnh xe ngựa là một hán tử khôi ngô cường tráng, hai tay đang cầm càng xe như muốn nâng xe dậy. Vị đại hán đó cao chín thước, eo to, mặt đen, râu ngắn có một sự uy vũ.



Mã Ngọc nhíu mày phóng ngựa tiến tới.



- Tên kia nhanh đưa xe ra khỏi đây. Nếu làm chậm trễ việc quân thì cẩn thận cái mạng chó của ngươi.



Đại hán nghe vậy liền nổi giận, thả tay khiến cho chiếc xe lại đổ xuống đất, nước bùn bắn lên khắp nơi. Gã quay lại mắng:



- Không thấy ông mày đang cố hay sao? Con chó mù này sủa cái gì? Có bản lĩnh thì lại đây mà chuyển đừng có đứng đó mà sủa bậy.