Tào Tặc
Chương 597 : Tên tiểu tặc Tào gia giờ ở đâu?
Ngày đăng: 00:07 22/04/20
Buổi sáng sớm, thị trấn Dương Sách vắng ngắt không một tiếng động.
Một thị trấn to như thế mà còn chẳng thấy một sinh vật sống nào, nói gì đến tung tích của Tào quân.
Lưu Bị đứng ở cửa thị trấn Dương Sách, trừng to mắt nhìn, vẻ mắt quái gở cực kỳ khó coi, trong ánh nắng sớm mai lại lộ ra sắc tái nhợt. Trong khi đó Quan Vũ phóng ngựa trên những con phố dài của thị trấn Dương Sách, chỉ nghe từng hồi tiếng vó ngựa vô cùng nặng nề và ức chế.
- Chết tiệt, đây là một doanh trại trống không.
Quan Vũ nhảy xuống ngựa, bước nhanh tới trước Lưu Bị:
- Huynh trưởng, chúng ta bị lừa rồi… Đây là một doanh trại trống không, không một bóng người.
Hai gò má Lưu Bị giật giật, đột nhiên quát lên:
- Tên tiểu tặc đi đâu rồi?
Đúng vậy, Tào Hữu Học đang ở đâu?
Thị trấn Dương Sách to như thế, sao lại trở thành một tòa thành trống không? Tào quân đâu rồi? Bách tính của Dương Sách ở đâu? Rốt cuộc là chuyện gì?
Trong lòng Lưu Bị bỗng thấy có dự cảm xấu.
Y cảm giác, lần này rất có thể mình đã trúng gian kế của Tào Bằng.
- Lập tức sai người tới bến phía Nam, thông báo cho Thản Chi, bảo gã cẩn thận Tào Bằng đánh lén.
Tung tích của Tào Bằng đều không rõ, vậy chắc chắn là có chuẩn bị hành động.
Một là trở về cứu viện thành Vũ Âm, nhưng Lưu Bị và Quan Vũ chờ mãi không thấy đến, chứng tỏ Tào Bằng không hề hồi binh. Nếu không viện trợ huyện Vũ Âm thì chắc là đang gấp rút tiếp viện Cức Dương. Lưu Bị cũng coi như khá hiểu Tào Bằng. Đặc biệt là trong chuỗi chinh chiến liên tiếp ở Lương Châu, hắn đã thể hiện ra là người rất giỏi dùng kỳ binh, mưu trí hơn người. Nếu chẳng may, hắn từ bỏ Vũ Âm và dồn sức tấn công bến phía Nam, chẳng phải đã chặt đứt đường lui của mình sao? Nghĩ đến đây, Lưu Bị bỗng giật mình, toát mồ hôi, vội vàng lớn tiếng ra lệnh cho quân tốt tập kết xuất phát.
- Huynh trưởng, Thản Chi ở Bến phía Nam đã chuẩn bị sẵn từ lâu.
Lại có cả Tử Trọng và Hiếu Khởi giúp sức, tên tiểu tặc dù có đánh lén, e rằng cũng khó thành công. Sao chúng ta không hồi binh về Vũ Âm, hợp binh lại với đám quân sư. Tên tiểu tặc rõ ràng muốn dùng kế vây Ngụy cứu Triệu, chúng ta không để cho hắn toại nguyện, công hãm Vũ Âm thì sẽ mã đáo thành công.
Lưu Bị nghe thế lập tức trầm tư suy nghĩ.
Không sai, nếu tấn công Vũ Âm, hẳn cũng là một lựa chọn rất tốt.
Lần xuất binh này vốn định tấn công vào thành chiếm đất, tiến đánh Tào Bằng. Mà nay Tào Bằng không bị mắc lừa, còn binh lực ở Vũ Âm trống rỗng. Đám quân sư đã ở huyện thành Vũ Âm suốt một ngày rồi, chắc hẳn đã có thu hoạch. Bản thân mình lúc này tới Vũ Âm đúng lúc có thể tập trung binh lực.
Kể cả Lưu Bị quay về viện trợ Vũ Âm thì y cũng không cần lo lắng về đường lui…
Hiện giờ, Đỗ Tập dựa lưng vào rừng hoa đào, hạ trại ở bờ phía đông Cức Thủy, cùng với Cức Dương tạo thành thế đặc biệt… Nhị tướng quân từng tới thỏa hiệp nhưng Tào quân cũng nhất quyết không ra. Còn về tên tiểu tặc Tào Bằng lại chưa hề xuất hiện. Nói không chừng lúc này đang đóng giữ trong huyện thành Cức Dương.
- Tào Hữu Học chưa từng xuất hiện sao?
Lưu Bị nghe xong chợt ngẩn người ra.
Y quay đầu hỏi Quan Vũ:
- Vân Trường, khi ngươi đi khiêu chiến, có từng gặp Tào Hữu Học không?
- Chưa hề gặp.
Tâm trạng Quan Vũ đang rất đau đớn, con trai thứ mất mạng, con trưởng bị trọng thương, khiến hắn ta bất an trong lòng.
Nếu không phải là đợi Lưu Bị, giờ này có lẽ hắn đã tới Niết Dương lâu rồi. Nghe Lưu Bị hỏi, hắn ta đáp lại một câu mà thần trí đang để ở tận nơi đâu, sau đó không nói gì nữa.
Lưu Bị lại hít một luồng khí lạnh.
Hình như có gì đó không đúng!
Theo những gì Lưu Bị biết về Tào Bằng, đó là chủ nhân luôn làm gương cho binh sỹ, thích xung phong đi trước.
Quân Tào đánh úp đại doanh Bến phía Nam nhưng lại không thấy tung tích Tào Bằng; Vậy thì, Tào Bằng giờ đang ở đâu?
- Đã phái người tới Cức Dương dò la chưa?
- Đã phái người tới đó rồi!
Mi Chúc gượng cười nói:
- Chỉ là về phía Cức Dương được canh phòng nghiêm ngặt, dù trà trộn vào được, muốn đưa thư ra cũng không phải là chuyện dễ.
Có điều tại hạ lại nghe thấy một số binh lính Tào quân bị bắt nói, tối qua có một đội nhân mã tới Cức Dương.
Theo miêu tả của gã, hình như là Phi Đà binh của Tào Bằng… Nếu Phi Đà Binh của Tào Bằng đã tới nơi, có lẽ lúc này Tào Bằng cũng đang ở trong huyện thành.
Về lý mà nói thì suy luận này rất đúng.
Thế nhưng không biết tại sao, Lưu Bị lại cảm thấy trong lòng bất an, có phần đứng ngồi không yên…