Tào Tặc

Chương 598 : Đáp trả một đòn

Ngày đăng: 00:08 22/04/20


Uyển, tức là cây cỏ tự bao phủ.



Nó có hai hàm nghĩa: Một là cỏ thơm phủ khắp mặt đất; Hai là bốn phía cao và ở trung tâm.



Xét từ một mức độ nào đó thì địa thế của Uyển Thành vừa hay cũng rất phù hợp với đặc trưng của nơi này. Ba mặt của nó vây quanh núi, phía đông, tây, bắc có núi non trùng điệp, phía nam có Dục Thủy (nay là Bạch Hà) chảy qua, đất đai phì nhiêu. Đây là vùng cai trị của quận Nam Dương, đồng thời là kinh đô thứ hai của Đông Hán, tường thành của Uyển Thành cao và rất kiên cố, bức tường cao tám trượng theo năm tháng đã được tu sửa nhiều lần, thể hiện hồn khí oai hùng.



Tòa thành này cũng từng trải qua chiến tranh khói lửa.



Trong loạn Khăn vàng năm đó, đại soái Nam bộ là Trương Mạn Thành đã triệu tập trăm vạn đại quân bao vây Uyển Thành mà không được, tuy nhiên cũng đã phá nát thành trì cổ kính này. Về sau, trải qua nhiều đời Thái Thú khởi công tu sửa, tường thành của Uyển Thành hiện giờ càng thêm phần oai hùng so với trước kia…



Đây là một thành trì dễ thủ khó công!



Vào đêm ngày mười tám tháng năm năm Kiến An thứ mười hai, một đội nhân mã lẳng lặng tới Uyển Thành.



Nhìn áo giáp của đám binh lính, hình như là một đội quân bại trận, khoảng sáu, bảy trăm người… Tên tướng lĩnh dẫn đầu toàn thân bê bết máu, lắc lư trên lưng ngựa như đang bị trọng thương. Khi đội nhân mã này xuất hiện ở cuối quan đạo, lập tức gây sự chú ý với đám quân phòng thủ ở Uyển Thành. Có người lập tức trình báo Uyển Thành lệnh là Mi Phương, Mi Phương nghe tin liền dẫn theo người hầu cận, vội vã leo lên tường thành.



- Ngươi là quân mã nơi nào?



- Mi huyện lệnh, bọn ta vốn là binh mã tăng viện tới Bến phía Nam, không ngờ trên đường bị Tào quân phục kích, tổn binh hao tướng, đành phải theo đường cũ trở về.



- Binh mã chi viện đến Bến phía Nam sao?



Mi Phương nghe thế lập tức giật mình.



Hắn sai người giơ đuốc về phía dưới thành, thấy quần áo của đám tàn quân này quả đúng là trang phục của Lưu Bị.



Lẽ nào, Chủ công đã thất bại ở Bến phía Nam?



- Sao quân Tào quân lại xuất hiện ở bờ phía tây?



- Hồi huyện lệnh, sáng sớm nay quân Tào tấn công mạnh mẽ vào Bến phía Nam, Quan Bình tướng quân bị trọng thương.



Ta phụng mệnh gấp rút tiếp viện, không ngờ bị đám quân Tào vượt sông Cức Thủy phục kích… Trên đường rút lui chỉ còn lại từng này binh mã, xin Mi huyện lệnh mở cửa thành, cho bọn ta vào thành nghỉ ngơi.



- Quận chủ công đang ở đâu?



- Tiểu tốt như bọn ta sao biết chủ công đi đâu?



Nói cũng đúng, hướng đi của Lưu Bị tất được bảo mật nghiêm ngặt.
Cũng chính sự quen thuộc này làm cho Mi Phương hoàn toàn mất cảnh giác… Đã quen mắt thì nhất định từng gặp rồi. Nói không chừng khi hắn ta theo Lưu bị đi thị sát quân vụ đã từng qua lại với người này. Tuy nhiên, hắn đường đường là cận thần của Lưu bị, sao có thể nhớ đến một tên tiểu giáo trong quân đội được? Mi Phương yên tâm, khi cách Bành Phúc còn mấy bước chân, hắn mới dừng lại.



- Ta hỏi ngươi, có thấy rõ thống soáiquân Tào phục kích các ngươi là ai không?



- Lúc đó sự việc xảy ra đột ngột, mạt tướng cũng không nhìn thấy rõ lắm. Thế nhưng trong Tào quân có một người cực kỳ dũng mãnh, giết rất nhiều quân của ta. Mạt tướng mơ hồ nghe thấy mọi người gọi hắn… Bành Phúc ra vẻ đang nhớ lại, nhân lúc mọi người không để ý đã tiến lên trước hai bước, đứng rất gần Mi Phương, Mi Phương vừa mới mở miệng đã nghe thấy Bành Phúc hét lớn:



- Ta nhớ ra rồi, quân Tào gọi người đó là Công tử.



- Công tử?



Mi Phương nghe thế, mắt sáng rực lên.



- Trang phục ra sao, ăn mặc thế nào?



- Người đó cầm Phương thiên họa kích… khoác Đường nghê bảo giáp… Ấy, con ngựa của hắn rất dũng mãnh. Lúc nó hí lên như rồng kêu hổ gầm, bách thú đều kinh hãi.



Mạt tướng có chút ấn tượng, con ngựa đó hình như là Sư hổ thú trong truyền thuyết.



Tào Bằng đã qua sông ư?



Nghe lời miêu tả của Bành Phúc, Mi Phương lập tức phản ứng lại, tên Bành Phúc này là ai. Hắn nhìn sang Hướng Sủng, ánh mắt thấy rõ sự hoảng sợ.



Tào Bằng không ngờ đã qua sông rồi!



Đúng lúc này, một tên lính dắt con ngựa của Bành Phúc tới.



Không ngờ con ngựa đó đột nhiên nổi giận, ngửa móng hí dài một tiếng như rồng kêu hổ gầm, gót sắt giơ lên lập tức quật ngã tên lính đó xuống đất.



- Con ngựa đó hình như giống với con ngựa của mạt tướng.



- Hả?



Mi Chúc nghe thấy câu này của Bành Phúc, bỗng nhiên giật mình.



Một dự cảm xấu đột nhiên xuất hiện, hắn đang định nhấc thanh bội kiếm trong tay lên thì đã thấy tên Bành Phúc kia bất ngờ chuyển động, bả vai giáng một đòn mạnh về phía trước, lập tức quật ngã Mi Chúc xuống đất. Tay trái giơ lên, một quả thiết lưu tinh bay ra đập về phía Hướng Sủng. Hướng Sủng hoảng sợ, lắc mình né tránh theo bản năng. Nói thì lâu nhưng thực tế mọi chuyện khi đó diễn ra rất nhanh, Bành Phúc rút đao ra, miệng hét to:



- Phi Đà Binh, động thủ!