Tào Tặc
Chương 610 : Làm sao quên người này
Ngày đăng: 00:08 22/04/20
Đã vào cuối hạ rồi, thời tiết bắt đầu trở nên oi bức.
Tào Bằng đứng bên bờ sông Dục Thủy, đứng khoanh tay. Bên bờ sông, trơ trụi, ngay cả bóng râm để che nắng cũng không có. Ánh mặt trời tuy rằng không mãnh liệt lắm, nhưng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu. Trên mặt sông, không có một chút gió, dòng sông Dục Thủy chậm rãi chảy xuôi dòng, trông có vẻ uể oải.
-Công tử, trông thời tiết này, hình như có chút bất thường.
Lục Mạo ngẩng đầu lên nhìn nhìn trời cao, sau đó thấp giọng nói:
-Oi bức như vậy, có điềm báo sẽ mưa to. Ta đã điều tra trước, dòng chảy ở phía Tịch Dương Tụ rất chật hẹp, có vẻ không thông suốt lắm. Nếu có nước lũ, chắc hẳn sẽ xảy ra hiện tượng vỡ đê. Địa hình phía Tây của Tịch Dương Tụ bằng thấp, có hơn hai ngàn người dân…một khi vỡ đê, hậu quả không thể tưởng tượng nổi, nếu chẳng may, ruộng đồng tốt tươi hàng trăm dặm ở phía Tây Tịch Dương Tụ, tất cả đều sẽ chìm trong nước lũ.
Trong lòng Tào Bằng không khỏi cồn cào.
-Có đối sách nào chăng?
-Hoặc khai thông đường sông, hoặc tu sửa đê điều, hoặc di dời bá tánh.
Tuy nhiên, bất kể là khai thông đường sông cũng được, tu sửa đê điều cũng được, nay tất cả đều đã không còn kịp nữa, cũng không thích hợp lắm. Biện pháp tốt nhất, chính là sơ tán hai ngàn hộ dân ở phía tây Tịch Dương Tụ, chọn địa điểm sắp xếp cho họ. Đợi sau khi trời Đông nông nhàn rồi, lại tổ tức nhân lực, tiến hành khai thông, tu sửa.
Làm Thái Thú một vùng, điều cần phải làm, không chỉ là đánh nhau với Lưu Bị.
Tào Bằng còn phải phụ trách dân sinh của quân Nam Dương, nhân khẩu của quận Nam Dương gần triệu người, đều là người dân của Tào Hữu Học hắn. Hai ngàn hộ dân, là hơn 10 ngàn người…nghe ra, đem so với triệu người dân kia thì có vẻ chẳng ăn nhầm vào đâu. Nhưng đó cũng là trách nhiệm của Tào Bằng, không thể trốn tránh được.
-Ngoài trừ Tịch Dương Tụ, còn nơi nào có tình hình nguy cấp nữa không?
Lục Mạo gượng cười nói:
-Điều này cũng khó nói, căn cứ theo những hồ sơ tìm đọc được của quận Nam Dương, từ sau thời Sơ Bình (190-193), những sông ngòi trong phạm vi cai quản của quận Nam Dương, đều chưa từng khai thông qua. Chiến sự liên miên, rất nhiều vùng đều xuất hiện tình trạng đê bờ rách nát. …May thay trong những năm gần đây, cũng chẳng xảy ra tai họa lớn nào, cho nên bình yên vô sự. Kiến An năm hai, ở huyện Nhương từng xảy ra một kiếp nạn, nhưng rất may lúc đó Huyện lệnh Nhương phát hiện kịp thời, mới tránh được tai họa. Với tình trạng thế này mà nói, nếu không chú ý, thì sẽ phát sinh tai họa lớn.
Tào Bằng nghe vậy, trái lại đã hít một ngụm hơi lạnh.
-Văn Trường đóng quân ở đâu?
-Bên phía Ngụy tướng quân, cũng không có nguy hiểm gì.
Nơi y ở có địa thế khá cao, cho dù xảy ra tình huống nguy cấp, cũng sẽ không gặp nguy hiểm.
-Ý của ta là, Văn Trường từng biết việc này chưa?
-Điều này…cũng không được rõ lắm.
Tào Bằng ngẫm nghĩ, nói với Lục Mạo:
-Tử Chương lập tức đi đến Tịch Dương Tụ, thông báo cho Văn Trường biết.
Để y giám sát chặt chẽ lưu lượng dòng chảy ở Tịch Dương Tụ, một khi xảy ra biến cố nguy cấp, cho dù có phải cưỡng ép sơ tán, cũng phải sơ tán hết hai ngàn hộ dân đó.
-Nhưng bên phía Lưu Bị phải tính làm sao đây?
-Lưu Bị!
-Ngươi cả đường bôn ba mệt nhọc, chắc hẳn đã mệt lắm rồi.
Người đâu, chuẩn bị một cái lều sạch sẽ cho y, để y nghỉ ngơi thật tốt, căn dặn đầu bếp, chuẩn bị thức ăn ngon cho y. Ngươi về nghỉ ngơi trước, ta tự có tính toán.
Tín sứ lĩnh mệnh rời đi, Tào Bằng đi qua đi lại trong lều.
-Người đâu, lệnh cho Lã Thường đến gặp ta.
Chẳng mấy chốc, liền thấy Lã Thường vội vội vàng vàng chạy đến.
-Tử Hằng, có biết Hoàng Trung Hoàng Hán Thăng không?
Lã Thường là người Nam Dương chính gốc, nghe thấy Tào Bằng hỏi thẳng vào vấn đề, y hơi sững sờ, đáp:
-Đương nhiên biết người này…
Đêm trước, người này tập kích làng Đường Tử.
-Hả?
-Ta cũng biết tên người này, cũng chính là Liêm Pha kiếp này.
(Liêm Pha: Danh tướng thời Chiến quốc)
-Tuy rằng ta đã lệnh cho Bàng Đức đi tiếp cứu Hồ Dương, nhưng e rằng với nặng lực của Lệnh Minh, chưa chắc đã là đối phó được với Hoàng Hán Thăng…trận đại chiến Hồ Dương sắp đến, điều ta lo lắng nhất, cũng đã xảy ra rồi. Lưu Biểu xuất binh, trông thế chắc chắn sẽ mang đến áp lực rất lớn cho chúng ta. Vì vậy, ta nghĩ đi nghĩ lại, quyết định đến Hồ Dương giám sát cuộc chiến này.
-Lưu Bị Uyển Thành kia…
-Lưu Bị tạm thời chưa thể phản công.
Lương thực ông ta thiếu hụt, chỉ có thể cố thủ, ta sẽ giao quân vụ ở đây cho Văn Trường. Vẫn mong Tử Hằng giúp đỡ nhiều thêm, nhất định phải ổn định thế cục.
Lã Thường do dự một lúc
-Nếu Thái Thú đã quả quyết như vậy, Thường cũng không từ chối.
-Chỉ có điều, Thái Thú chuẩn bị khi nào mới đến Hồ Dương?
-Ta đã lệnh cho người thông báo với các tướng quân Ngụy Diên, Điển Mãn sẽ đến ngay.
Đợi sau khi giao phó xong, ta sẽ di chuyển đến Hồ Dương. Ngoài trừ ba nghìn binh mã bản bộ của ta ra, số còn lại tạm thời giao cho ngươi thống soái, Tử Hằng phải nhọc tâm nhiều rồi.
-Thường, chắc chắn sẽ không phụ lòng Thái Thú phó thác.
Lã Thường khom người tuân mệnh.
Chính vào lúc này, chỉ nghe bên ngoài lều có nha binh bẩm báo:
-Công tử, tướng quân Viên Đức đến!