Tào Tặc

Chương 611 : Một đường giữa sống chết

Ngày đăng: 00:08 22/04/20


Hồ Dương



Kèm theo tiếng động cơ vang lên, lôi thạch nặng trĩu, mang theo một luồng sức mạnh to lớn, hùng hổ tấn công vào tường thành Hồ Dương, phát ra tiếng kêu rền vang như súng.



Đứng trên đầu thành, Khoái Chính thậm chí có thể cảm nhận được, chân tường thành đang run rẩy.



Mặt y trắng bệch ra, khớp ngón tay càng vì dùng lực quá sức, thế cho nên chẳng còn chút máu, tim đập thình thịch, Khoái Chính khẩn trương đến nỗi sắp phát điên lên rồi.



Cũng khó trách, y chỉ là một đấng thư sinh.



Từ khi nhập sĩ đến nay, đây là lần đầu tiên trong đời y được tham gia chiến trận.



Nếu nói không hồi hộp, đó thuần túy chỉ là ăn nói hồ đồ. Ngay cả bản thân Khoái Chính cũng không rõ, rốt cuộc vào lúc này nỗi sợ hãi của y có bao lớn. Nhưng mà, Khoái Chính vẫn kiên cường đứng trên lầu thành, đối mặt với từng đợt tấn công dữ dội như thủy triều, không hề tỏ ra chút ý thối lui.



-Cung tiễn thủ, bắn!



Khoái Chính giơ bảo kiếm lên, làm ra động tác bổ chém trong không trung.



Chỉ có điều, trong giọng nói của y hơi run. Cũng may có tiếng hô giết dội lại từ trên đầu thành, cũng chưa bị quá nhiều người phát giác ra. Chỉ có lão quản gia là nhìn ra manh mối. Tuy nhiên vào lúc này, lão quản gia tuyệt đối sẽ không hé miệng. Lão thân khoác áo giáp, đứng bên cạnh Khoái Chính, quan tâm y giống y như 10 năm trước kia, chẳng qua, trong tay của lão quản gia, có thêm một thanh duyên thủ đao sắc nhọn.



Đã là ngày thứ hai rồi!



Binh mã Kinh Châu sau khi đến dưới chân thành Hồ Dương, bèn triển khai tấn công một cách hung hãn.



Cũng may Khoái Chính đã có chuẩn bị từ sớm, đồng thời sau khi bàn bạc với Lý Nghiêm, quyết định chia quân tám trăm, do Lý Nghiêm thống lĩnh, thiết lập đóng quân dựa theo địa hình ở bên ngoài thành Hồ Dương, về mặt lý luận mà nói, chia quân vào lúc này không phải là một chủ ý hay. Nếu chủ soái của đối phương thông minh, hoàn toàn có thể chẳng cần màng đến doanh trại nhỏ này. Chỉ cần phân ra một ít binh mã cảnh báo cũng đủ khiến cho sự sắp đặt này trở thành một hành động như vẽ rắn thêm chân.



Loại kế sách này, tám năm trước Tào Bằng đã từng áp dụng trong trận chiến ở Khúc Dương.



Lúc đó đối thủ của Tào Bằng chính là Trần Cung.



Mà binh mã được phái đi trú ngụ bên ngoài, ngoại trừ Cam Ninh, còn có nhân vật như Đặng Chi. Kết quả lại chẳng hề nảy sinh chút tác dụng nào, Trần Cung toàn lực công thành, ngoại trừ lần đầu tiên đánh lén kiềm hãm có công hiệu ra, tiếp sau đó bất kể Cam Ninh và Đặng Chi có hành động thế nào đi nữa, cũng không có bất kỳ tác dụng nào.



Tuy nhiên, Lưu Hổ không phải Trần Cung!



Kế sách nhìn có vẻ nửa vời của Lý Nghiêm, vừa hay lại hoàn toàn nảy sinh tác dụng với Lưu Hổ.




Bàng Đức nhanh chân chạy đến bên cạnh Khoái Chính, đưa mắt quan sát dưới chân thành.



-Bá Bình, gắng gượng thêm chút nữa,….xem ra quân Kinh Châu cũng gần được rồi.



-Liên tiếp công thành hai ngày, chỉ cần bị đánh lùi thêm lần nữa, chắc chắn sĩ khí tụt dốc, quân địch có giam chân ngoài thành, bọn họ cũng không tài nào dốc hết toàn lực được đâu.



Khoái Chính gật gật đầu, đột nhiên lắc đầu nói:



-Lệnh Minh, nếu ta tử trận, Hồ Dương sẽ do ngươi tiếp quản.



-Bá Bình…



Bàng Đức giật mình, nhìn Khoái Chính.



Những chỉ thấy gương mặt gầy guộc kia, vẻ mặt thật kiên nghị.



Có nói thêm lời đi nữa, dường như không còn thích hợp, Bàng Đức gật đầu nói:



-Bá Bình yên tâm, nếu Hồ Dương bị công phá, Đức tất đã chết rồi.



Khoái Chính cười!



Y lớn tiếng rống lên:



-Các huynh đệ, đừng vội kinh hãi.



Khoái Chính đây, chắc chắn sẽ đồng sinh cùng tử với các ngươi, quyết không rút lui…nay Hồ Dương đang lúc nguy cấp, chính là cơ hội để ta báo đáp nước nhà, báo đáp Thái Thú. Khoái Chính thề sẽ cùng tồn vong với Hồ Dương, nếu Khoái Chính tử trận, Lệnh Minh tiếp quản; Nếu Lệnh Minh tử trận, Hồ Dương ngọc nát đá tan.



Một câu nói, đã bóp nghẽn tất cả đường lui.



Tướng sĩ quân Tào nghe thấy, cũng không khỏi lòng quân sục sôi, liều chết ứng chiến.



Thế nhưng, sự chênh lệch về quân lực, dù sao cũng không phải đơn giản vài câu nói là có thể bù đắp được. Thế cục của Hồ Dương, theo thời gian trôi đi, càng lúc càng ác liệt!