Tào Tặc
Chương 612 : Tào - Hoàng lần đầu giáp mặt
Ngày đăng: 00:08 22/04/20
Chính ngọ, nắng gắt như lửa!
Cùng với một tiếng nổ, thành tường Hồ Dương sau khi trải qua sự tấn công của những tảng đá lớn cuối cùng đã không chịu nổi, ầm ầm sụp một góc...
-Thành bị phá...
Sắc mặt Lý Nghiêm lập tức trắng bệch.
Bên tai nghe được tiếng hoan hô binh lính Kinh Châu từ xa vọng đến, y cắn răng đề thương lên ngựa.
-Hôm nay, mỗ và Hồ Dương cùng tồn vong.
Y hiểu rất rõ nếu Hồ Dương mất đi, tiền đồ của y cũng theo đó mà tan biến. Có Khoái Chính ở đây còn có thể chiếu cố nhiều cho y.
Mà nếu quả thật Khoái Chính đã chết, chẳng sợ Tào Bằng thưởng thức y như trước, y lại mất đi một chỗ dựa vững chắc...Cái gọi là kẻ sĩ chết vì tri kỷ, Khoái Chính đúng là có ơn tri ngộ với Lý Nghiêm, mà nay Hồ Dương nguy cấp, Lý Nghiêm cũng bất chấp tất cả quyết ý cùng chết theo Khoái Chính.
Lý Nghiêm lúc này không còn là Lý Chính Phương khuyên bảo Gia Cát Lượng năm xưa trong lịch sử.
Tuy rằng đã ba mươi tuổi nhưng vẫn còn nhiệt huyết thiêu đốt. Lý Nghiêm hét lớn một tiếng, dẫn bộ lao ra khỏi lều trại phóng tới hậu quân quân Kinh Châu. Đây là xung phong quyết tử, Lý Nghiêm đã bất chấp tính toán được nhiều, chỉ hy vọng có thể mượn lần này để giảm bớt áp lực cho Hồ Dương.
Lý Nghiêm dũng mãnh xuất kích đích thật khiến Lưu Hổ cảm nhận được áp lực.
Nếu đổi là người khác, ví dụ như Trần Cung năm đó, hoặc là Tuân Kham sẽ phái ra một tướng lãnh lão thành, ổn định hậu quân đầu trận tuyến, nhưng Lưu Hổ không phải là Trần Cung, cũng không phải là Tuân Kham. Nghe nói Lý Nghiêm công kích hậu quân, gã lập tức rối loạn, vội điều binh khiển tướng tiến đến ngăn trở. Tuy rằng chưa buông tha công kích với Hồ Dương, nhưng đầu nhập binh lực rõ ràng đã yếu bớt đi. Nếu Lưu Hồ có quyết đoán, không để ý Lý Nghiêm mà tập trung binh lực liên tục tạo áp lực, vậy thì Hồ Dương rất có khả năng chỉ trong thời gian một nén nhang sẽ không thể kiên trì được nữa. Nhưng gã lại chia binh, áp lực tại Hồ Dương cũng theo đó giảm bớt. Khoái Chính căn bản không để ý tới chỗ hổng bị sụp xuống kia, chỉ huy quân tốt tiếp tục chống đỡ công kích...
Còn Bàng Đức thì suất lĩnh quân tốt lao xuống tường thành, ở tại chỗ hổng đứng giữa ngăn cản sự tấn công mãnh liệt của binh lính Kinh Châu.
Nhưng dù vậy, Hồ Dương vẫn dần dần xuất hiện sự tan tác!
Lý Nghiêm mình đầy thương tích, cả người đẫm máu.
Trên người đã trúng mấy nhánh điêu linh, tuy không trúng phải những chỗ yếu hại nhưng máu tươi vẫn không ngừng chảy ra, Lý Nghiêm cảm thấy cánh tay đã dần dần không còn sức lực.
Chiến mã dưới háng hí lên một tiếng thảm thiết, ngã xuống đất không dậy nổi.
Lý Nghiêm lập tức ngã theo, lăn hai vòng trên mặt đất lại xoay người đứng lên. Y từ trong đống người chết tạo thành tấm chắn, nắm một thanh đại đao, giống như hổ điên xông tới binh Kinh Châu mà chém giết. Đại đao tung bay liên tiếp chém hai binh lính Kinh Châu ngã lăn trên mặt đất. Nhưng cũng không kịp tránh, đã bị một binh Kinh Châu đâm trường thương xuyên thấu đùi, Lý Nghiêm đau đớn hét to, quỳ trên mặt đất.
Cũng may, đại đao trong tay chỗng đỡ được cơ thể nên mới không ngã quỵ.
Thâm chí Lưu Hổ còn cảm nhận được rõ ràng, Tào Bằng tới gần.
Loại cảm giác sợ hãi khó hiểu này quanh quẩn trong đầu. Lưu Hổ cảm nhận được áp lực cực lớn, đột nhiên hét lớn một tiếng quay đầu ngựa lại, đâm thương về phía Tào Bằng. Y cũng không hiểu vì sao lại đột nhiên quay đầu lại. Chỉ là áp lực nặng trịch kia khiến y không thể nói rõ được rốt cuộc là cảm giác gì, nhưng xác thực là quả thật...là cảm nhận được sự sợ hãi tử vong tới gần.
Thương, Kích giao nhau trên không trung.
Kình lực từ Họa Can Kich truyền đến khiến Lưu Hổ cảm thấy vô cùng khó chịu.
Chỉ thấy Tào Băng dùng Họa Can Kích khóa đại thương Lưu Hổ, rồi sau đó thuận thế quấn lấy, vẽ ra một vòng tròn quỷ dị, cả người Lưu Hổ bị một lực lớn dẫn dắt, cuối cùng không giữ vững được, đại thương bắn ra khỏi tay, Tào Bằng thừa cơ tiến đến, Họa Can Kích chém ngang từ trước ra sau, Lưu Hổ muốn né tránh nhưng đã không còn kịp nữa rồi...Y nhắm hai mắt lại, quát to một tiếng:
-Mạng ta xong rồi!
Đinh!
Bên tai vọng đến một tiếng vang trong trẻo.
Mở to mắt ra, Lưu Hổ ngạc nhiên phát hiện mình không có việc gì...
Đây cũng không phải là do Tào Bằng thủ hạ lưu tình, mà là ngay lúc hắn chuẩn bị chém Lưu Hỏ, một mũi tên nhọn đột nhiên bay tới bắn vào đại kích trong tay hắn.
-Hổ công tử đừng kinh hoảng, Hoàng Trung ơ đây.
Một con ngựa trắng lông đốm vàng từ trong loạn quân giết ra, một viên lão tướng tay cầm Hổ Bào Đao, hùng hổ xông tới đây.
Tào Bằng không nói hai lời, giục ngựa nghênh đón.
Đao kích giao nhau, Tào Bằng cảm thấy cánh tay run lên, gan bàn tay run rẩy, sư hổ thú dưới háng hí lên hung bạo, suýt nữa làm Tào Bằng ngã xuống.
Hắn thầm cả kinh ngước lên nhìn.
Thấy lão tướng kia đã tới bên Lưu Hổ, Hổ Bào Đao đang chĩa vào Tào Bằng.
Hoàng Trung?
Sao Hổ Bào Đao ta tặng cho Bàng Đức lại nằm trong tay ông ta!