Tào Tặc

Chương 613 : Lão tướng như hổ

Ngày đăng: 00:08 22/04/20


Hoàng Trung là từ Đương Tử Hương áp tải lương thảo đến.



Tuổi tác hiện nay của ông đã không giống như người trẻ tuổi háo thắng tranh cường, đại khái ông có thể đoán được tâm tư của Lưu Hổ, nên khi Lưu Hổ quyết định để ông ở lại Đường Tử Hương, ông cũng không có ý kiến lớn gì.



Chỉ có điều, Hoàng Trung không ngờ khi mình vận chuyển lương thảo đến lại gặp phải Lưu Hổ đang tan tác, vì thế vội vàng từ sau doanh lao ra, đúng lúc thấy Tào Bằng đang định đâm Lưu Hổ.



Hoàng Trung không biết Tào Bằng, nhưng mơ hồ đoán được thân phận của Tào Bằng.



Sau khi cứu Lưu Hổ, Hoàng Trung cũng không rút đi ngay, mà dùng thanh Hổ Bào Đao đã cướp được từ trong tay Bàng Đức chĩa vào Tào Bằng.



Ông khiêu chiến với Tào Bằng!



Binh Kinh Châu vừa mới tan tác đã được rót thuốc trợ tim.



Mà liều thuốc trợ tim tốt nhất không thể nghi ngờ chính là xử lý Tào Bằng.



Nếu thật sự xử lý được Tào Bằng, chẳng những có thể cứu vãn được cục diện thất bại, thậm chí có thể nhanh chóng chấm dứt trận chiến này. Hoàng Trung râu tóc dựng ngược, hét lớn một tiếng, phóng ngựa vọt tới. Tào Bằng lúc này cũng ổn định tinh thần, thấy Hoàng Trung xông tới, hắn cũng không chút sợ hãi, nghênh đón Hoàng Trung, nâng Họa Can Kích lên vọt tới, hai người không ai mở miệng nhưng giữa hai người lại rất hiểu tâm ý đối phương. Gần ba năm “quỷ tân” Tào Bằng đã lĩnh ngộ “Thế” thuộc về hắn.



Như một ngọn lửa cháy xông lên phía trước, Họa Can Kích xoay thành vòng tròn, biến hóa thành một luồng sáng nghiêng quét ra ngoài.



Còn Hoàng Trung thì sắc mặt nghiêm trọng, Hổ Bào Đao lật trong tay, thế đao liên sơn đao trảm, đao cương bốn phía vây Họa Can Kích vào giữa. Giao đấu hơn mười hiệp, hai ngựa giao qua, hai người cùng quay đầu ngựa lại, sắc mặt Tào Bằng trở nên cực kỳ khó coi.



Lực đạo của lão già này thật mạnh!



Tào Bằng thầm thán phục: “không hổ là Ngũ Hổ Thượng tướng Thục Hán!”



Hắn ghìm ngựa nắm chặt Họa Can Kích trong tay, cánh tay bủn rủn.



Hoàng Trung cười lạnh, giục ngựa lao ra, nhưng đúng lúc này, chợt nghe phía sau tiếng chiêng vang lên, là Lưu Hổ sau khi thoát ra khỏi chiến trường đã đánh Minh Kim thu binh.



Hoàng Trung căn bản không muốn rút lui như vậy, nhưng quân lệnh như núi, nếu Lưu Hổ đã dùng Minh Kim, ông quả quyết không thể trái lệnh.



-Ngươi là Tào Bằng.



Hoàng Trung đột nhiên mở miệng, giọng nói kia giống như sắt đá toát lên uy lực.




-Hôm qua Lưu Hổ dẫn binh đến Hồ Dương, phát động công kích. Nhưng Hoàng Trung lại chưa từng xuất hiện cho đến tận ngày hôm nay. Ta cảm thấy có lẽ giữa Lưu Hổ và Hoàng Trung có mâu thuẫn?



Bàng Đức cũng nói:



-Chính Phương không nói ta cũng không để ý. Đúng vậy, hôm nay ta tham chiến cũng không thấy Hoàng Trung xuất hiện.



- Mâu thuẫn ư...chỉ sợ có một chút, không hẳn quá lớn.



Khoái Chính vuốt râu, vẻ mặt thoáng suy nghĩ:



-Tuy nhiên, Hoàng Trung vẫn theo Lưu Bàn, mà không phải là bộ khúc của Lưu Hổ. Mà Lưu Hổ này rất trọng mặt mũi, tâm địa không rộng rãi, đến cuối cùng Hoàng Trung mới xuất hiện chưa chắc là có mâu thuẫn gì giữa hai người, nhưng ta cảm thấy, rất có khả năng Lưu Hồ áp chế Hoàng Trung...



Dù sao, hắn cũng là chủ soái trận chiến Hồ Dương, nếu công lao Hoàng Trung quá lớn, thì hắn cũng không cảm thấy vinh quang gì.



-Ừm, áp chế, ta cảm thấy rất có thể Lưu Hổ áp chế Hoàng Hãn thần!



Nhưng dùng trí không thể địch lại được sao?



Tào Bằng nghe đám người Khoái Chính giải thích xong, cũng rơi vào trầm tư.



-Bá Bình, nói với ta về Lưu Hổ đi.



-Ồ, việc này lại quá dễ dàng. Vài năm trước, ta cùng Phúc bá làm ăn ở Tương Dương, nên cũng có chút hiểu biết với Lưu Hổ. Nếu Hữu Học muốn biết, ta được nhiên bẩm báo.



Nhắc đến Phúc Bá, trên mặt Khoái Chính đột nhiên hiện lên vẻ bi thương. Phúc Bá, chính là lão quản gia của y, hôm nay ở trên đầu thành vì bảo vệ Khoái Chính mà mất mạng. Lão quản gia đi theo Khoái Chính nhiều năm, trước sau không rời bỏ. Những năm Khoái Chính sa sút, nếu không lão quả gia ở bên, chưa chắc Khoái Chính đã có thể cầm cự được đến hôm nay....



Ngẫm lại lúc Khoái Chính bị gia tộc vứt bỏ chỉ có hai bàn tay trắng.



Y tuy là con thứ nhưng cũng là thân phận công tử, không thể hiểu đạo lý sinh tồn? Làm thế nào kinh doanh buôn bán, y hoàn toàn không biết gì cả. May có lão quản gia ở cùng vì y mà tính toán tỉ mỉ, mới khiến cho Khoái Chính chống đỡ qua được giai đoạn khó khăn nhất. Mà nay cuộc sống đã tốt lên, nhưng lão quản gia lại chưa được hưởng phúc nhàn thì đã mất đi tính mạng. Điều này khiến trong lòng Khoái Chính sao có thể thoải mái được?



Cũng may, y biết phân nặng nhẹ.



Đem giấu sự bi thương vào trong lòng, Khoái Chính thao thao bất tuyệt kể cho Tào Bằng những chuyện về Lưu Hổ