Tào Tặc
Chương 65 : Lịch sử hay diễn nghĩa
Ngày đăng: 00:02 22/04/20
"Ầm ầm
Tiếng sấm sét cuối cùng cũng nổ vang trên bầu trời.
Trời cao tối đen, mây che phủ khắp nơi. Những tia chớp bạc chiếu cả trời đất trong một màu trắng bạc, giống như không trung bị xé rách.
Mưa càng lúc càng lớn....
Bên ngoài ngọn núi có một đám khoảng chừng tám, chín người.
Tất cả đều cưỡi ngựa, mặc trang phục Kinh Châu, binh khí cầm trong tay. Một đại hán đi đầu lập tức nhảy xuống trước, bước vào trong đạo quán.
- Ai?
Trong nháy mắt khi đại hán mặt đen đi vào trong đạo quán liền cảm thấy bất thường.
Có thể thấy y rất cảnh giác, hơn nữa võ công cũng khá. Một chân y vừa chạm đất lập tức bật ngược trở lại, nắm lấy cây trường đao dài bảy thước. Đao vừa vào tay, y hoành ngang trước ngực như gặp phải đại địch.
Phản ứng của y lập tức ảnh hưởng tới những người đi cùng.
Những người khác đều nắm lấy binh khí, dựa vào nhau nhìn vào trong Đại hùng bảo điện.
- Người Kinh châu đúng là không biết sợ chết.
Một âm thanh to vang lên, Điển Vi và Ngụy Diên bước ra khỏi đại điện. Hai người lạnh lùng nhìn đám binh lính Kinh châu đứng ở bên ngoài. Điển Vi cười lạnh, quay đầu nói với Ngụy Diên:
- Văn Trường! Thoáng nhìn thì đám quân Kinh Châu này không phải là hảo hán đất Nghĩa Dương của ngươi.
Ngụy Diên chống Long Tước, kiêu ngạo nói:
- Một đám gà đất chó kiểng thì làm được cái gì?
Đại hán mặt đen đột nhiên nổi giận:
- Ngươi nói ai là gà đất chó kiểng?
- Ngoại trừ bọn ngươi ra thì mỗ còn nói được ai? - Ngụy Diên cười to, nhấc chân bước xuống bậc thang. Mưa rớt lên người nhưng y lại không hề có cảm giác, vẫn ngạo nghễ như trước nói:
- Các ngươi đã muốn chết thì để cho mỗ tiễn một đoạn. Truyện được copy tại Truyện FULL
Thái độ không coi ai ra gì đó khiến cho đại hán mặt đen nổi giận.
Y gầm lên một tiếng:
- Không biết ai mới là người chết.
Ánh đao lóe lên, âm thanh của đại hán mặt đen còn chưa dứt thì người đã lao tới. Điển Vi vẫn đứng yên còn Ngụy Diên vẫn chống Long tước như cũ. Mắt thấy đại hán mặt đen leo tới, Ngụy Diên cười ha hả, Long Tước trong tay quay tít một vòng, đánh cho hạt mưa văng tung tóe. Trong cơn mưa, một tia sáng lóe lên, đón lấy trường đao của đại hán, vang lên một tiếng "keng"
Thổ Phục sơn...
- Ngụy đại ca! Khoan hãy động thủ.
Tào Bằng đột nhiên cao giọng quát, ngăn Ngụy Diên đang chuẩn bị ra tay.
Hắn bước lên lớn giọng nói:
- Chu Thương! Có biết Vương Mãnh không?
- Ngươi là...
Thấy Chu Thương do dự, Tào Bằng lập tức xác định được thân phận của y. Hắn cũng chẳng để ý tới nét mặt của Chu Thương, xoay người, vẫy Vương Mãi tới.
- Cha của ta chính là Vương Mãnh. Các ngươi là do cha ta tìm tới giúp đỡ sao?
- Ngươi là...công tử của đại soái?- Chu Thương mở to mắt mà há mồm.
- Ta tên Vương Mãi! Cha ta ở đâu?
- Ngươi thật sự là thiếu đại soái?
Chu Thương chần chừ một lúc lâu, rồi đột nhiên vất đại đao sang một bên:
- Ta là Chu Thương. đại soái đưa chúng ta tới đây.
Biết được điều đó, Tào Bằng mới thở phào nhẹ nhõm.
Điển Vi nắm lấy cánh tay Tào Bằng:
- A Phúc! Đây cũng là người của chúng ta?
- Vâng! Là cứu binh của Mãnh bá tìm tới... Lúc trước, khi ta và tỷ phu tới đại doanh của thành Cửu Nữ, lo có chuyện bất ngờ xảy ra vì vậy mới nhờ Mãnh bá đi tìm bộ hạ cũ. Có điều không ngờ lại là người này. Ha ha.
Vừa nói, trong lòng Tào Bằng đột nhiên xuất hiện một câu hỏi?
"Nếu bây giờ ta đưa Chu Thương đi thì không hiểu trong tương lai ai sẽ là người vác đao cho Quan nhị gia?"
Mỗi một người đam mê Tam quốc điều có một cái xấu của riêng mình. Tào Bằng cũng không ngoại lệ. Có điều, hắn cũng không có bản lĩnh mời chào đối phương, nhưng không có nghĩa là người khác không mời chào được. Nên nhớ, lúc này, Quan Vũ thanh danh cũng chưa hiển hách.
Nếu Hổ Lao quan không có tam anh chiến Lữ Bố. Tỵ Thủy quan không có chén rượu còn nóng chém Hoa Hùng.
Không có chém Nhan Lương, Văn Sú. Không có cưỡi ngựa ngàn dặm thì một người như Quan Vũ không đủ làm cho Chu Thương kính nể.
Nói không dễ nghe, hiện giờ Quan Vũ vẫn còn phải nương tựa vào Tào Tháo thì chưa phải là nhân vật lớn.