Tào Tặc

Chương 66 : Gặp lại

Ngày đăng: 00:02 22/04/20


Nhưng bên cạnh Tào Bằng lại có một nhân vật chưa chắc đã kém hơn Quan Vũ, đó là Điển Vi.



Tào Tháo tuân lệnh thiên tử, được thiên hạ ca tụng. Còn Điển Vi thì lại là Vũ Mãnh hiệu úy của Tào Tháo. Không chỉ chức quan không tầm thường mà còn là mãnh tướng đệ nhất.



Tào Bằng đảo mắt quanh liền xuất hiện một suy nghĩ.



Vương Mãi thì chạy xuống bậc thang, tới trước mặt Chu Thương rồi nắm lấy cánh tay y:



- Cha ta đâu? Cha ta đang ở đâu?



Chu Thương nói:



- Thiếu Đại soái! Ngươi không nên lo lắng. Đại soái yểm hộ cho các ngươi nên chia binh với ta, dẫn đám truy binh rời đi. Ngươi không biết, đại soái đã chuẩn bị sẵn ra tay ở Long đàm, cưới lấy cả nhà Tào đại ca. Không ngờ, chúng ta đợi ở Long đầm cả nửa ngày nhưng vẫn không thấy bóng dáng quan quân. Sau đó ta lại bắt được một tên đào binh mới biết mọi người ra tay trước...



Khi chúng ta tới nơi thì các ngươi đã đi. nguồn TruyenFull.vn



Lúc ấy có quan quân tới, đại soái sợ các ngươi bị đuổi kịp liền dẫn người yểm hộ cho các ngươi.



- Vậy hiện tại... A Phúc! Cha ta không sao chứ?



Đừng có thấy Vương Mãi bình thưởng bình ổn như vậy, nhưng cũng không giữ được bình tĩnh. Gã quay đầu nói với Tào Bằng:



- Cha ta dẫn quan quân đi. Người! Ngươi không bị quan quân đuổi kịp chứ?



Chu Thương mỉm cười:



- Thiếu đại soái yên tâm. Đám quan quân đó không phải là đối thủ của đại soái. Nhớ năm đó, chúng ta tung hoành quận Nam Dương, mấy vạn quan quân bị chúng ta làm cho suy sụp. Kinh nghiệm của đại soái so với ta phong phú hơn nên không có việc gì.



- Nhưng chẳng may...



Chu Thương nói thì nói vậy nhưng làm sao Vương Mãi có thể yên tâm.



Gã vội vàng đi tới trước mặt Tào Bằng mà nói:



- A Phúc! Hay là chúng ta đi tìm cha ta đi.



Đột nhiên Tào Bằng hết sức áy náy. Khi nghe tới cái tên Chu Thương, không ngờ hắn quên luôn chuyện Vương Mãnh... Người ta gì giúp mới dẫn người tới đây. Nhưng chính mình... Tào Bằng thấy rằng bản thân sống lại dường như thay đổi nhiều. Nếu như ở kiếp trước, hắn không thể suy nghĩ như vậy. Nhưng hiện tại, Tào Bằng thấy mình trở nên ích kỷ.



- Đầu Hổ ca! Huynh đừng có vội. - Tào Bằng kéo cánh tay Vương Mãi. Trầm ngâm một lúc, hắn nói:



- Mãnh bá có thể không sao. Hiện tại cho dù chúng ta có đi ra ngoài tìm thì cũng không có chỗ ra tay. Hay là như thế này. Đợi mưa tạnh, Mãnh bá vẫn chưa về thì chúng ta lại đi tìm. Tới khi đó, tầm nhìn sẽ rõ hơn, có tìm người cũng dễ dàng.



Tào Cấp cũng đi ra, kéo Vương Mãi mà nhẹ giọng an ủi.



- Chu đầu lĩnh. - Tào Bằng chắp tay với Chu Thương:



- Lúc ngài và Mãnh bá chia tay, Mãnh bá có nói gì không?



Chu Thương nói:



- Đại soái chỉ nói, nếu khi trời tối mà ngài chưa về thì bảo chúng ta không cần phải đợi nữa.



- Vậy chẳng phải là cha ta... - Vương Mãi thấy vậy lo lắng hét lên.



Tào Cấp nhíu mày, trầm giọng nói:



- A Phúc! Nếu cứ chờ thế này thì có lẽ cũng không phải là cách hay. Chúng ta đi tìm đi.



- Không cần.



- Cái gì?



Điển Vi đột nhiên mở miệng:



- Có người đang tới đây. Số người không nhiều lắm, có thể chính là người mà các ngươi nói.



Y còn chưa dứt lời, bên ngoài đã vọng tới tiếng vó ngựa dồn dập...



Tiếng vó ngựa càng lúc càng rõ, cùng với những tiếng huýt sáo lạ vang trong đêm. Chu Thương thở phào một tiếng.



- Lão Chu! Các ngươi đã trở lại?




Hoàng Xạ liếc nhìn Trần Tựu rồi khoát tay:



- Chạy thì thôi... Dù sao đám dân đen đó cũng không làm được gì.



- Thiếu tướng quân...



- Chúng ta phải về nhà. - Hoàng Xạ đứng dậy nhỏ giọng nói:



- Bàng lão đầu đã tố cáo chúng ta. Không ngờ lão già đó lại vì một tên dân đen... Gia phụ phái người tới nói, bên phía Giang Hạ không yên lành nên để cho chúng ta phải về. Sáng mai, Đặng Tế sẽ tới tiếp quản.



Y nói xong liền vòng qua hương án rồi đi ra ngoài trướng.



Sau cơn mưa, không khí hết sức trong lành. Hoàng Xạ hít một hơi thật sâu rồi đột nhiên nhếch miệng, tự nói:



- Tào Bằng! Coi như ngươi may mắn.



Vườn đào ở Niết Dương



Tháng năm qua đi, thời tiết ấm dần lên. Đưa mắt nhìn ra, khắp cả ngọn núi toàn làn màu hồng.



Trương Trọng Cảnh ngồi trong khu vườn màu hồng mà suy nghĩ về một bộ sách thuốc có tên là Thương Hàn luận (bàn về bệnh Thương hàn). Từ lúc ông còn là thái thú Trường Sa đã có suy nghĩ đó. Sau nạn ôn dịch ở Nam Dương, ông có thể yên tâm soạn bộ sách gia truyền, có sức ảnh hưởng lớn tới y học. Tuy nhiên, đó cũng không phải là chuyện đơn giản.



Lão quản gia Mậu Bá lòng khòng đi tới.



- Lão gia! Hoàng Xạ đi rồi.



Trương Trọng Cảnh hơi run tay, rồi ngẩng đầu.



- Đúng như ta nói, thằng nhóc nhà họ Tào quả thực đã cướp được cha mẹ nó?



Mậu Bá lên tiếng:



- Đúng là đã thành công. Hôm qua huyện Cức Dương giới nghiêm toàn thành, hương dũng được điều đi đã chứng minh tất cả. Vừa rồi, mọi người lại nói rằng Bàng Đức công đích thân lên Tương Dương chất vấn Lưu Kinh châu khiến cho Lưu Kinh châu khó chịu.



Trương Trọng Cảnh nghe thấy vậy liền nở nụ cười.



Ông là một thầy thuốc nhưng cũng là một người làm quan.



Cái khứu giác nhạy bén đối với chính trị chiến cho ông nhanh chóng nắm bắt được điểm quan trọng.



Trước đây, ông giấu Đặng Tắc, thậm chí giúp đỡ Tào Bằng cũng xuất phát từ cái tâm của người thầy thuốc, đồng thời cũng vì một lời hứa trước đây. Trước khi Hoàng Nguyệt Anh rời khỏi Niết Dương đã từng nhờ ông để ý tới Tào Bằng một chút, và còn có một phong thư. Có điều, Hoàng Nguyệt Anh vừa mới đi, Hoàng Xạ liền điều hắn tới Tương Dương. Phu nhân của Lưu Biểu cũng không có gì đáng ngại vì vậy mà Trương Trọng Cảnh nhanh chóng giải quyết được vấn đề. Nhưng khi ông trở về Niết Dương thì nghe nói Tào Bằng đã theo tỷ phu tới thành Cửu Nữ.



Sau đó lại xảy ra chuyện ở Tịch Dương tụ.



Trương thị ở Niết Dương có lẽ không phải là thế tộc nhưng cũng là gia tộc quyền thế ở đây.



Trương Trọng Cảnh cũng được hưởng lộc gần hai ngàn thạch của thái thú Trường Sa, nên chuyện trong đó làm sao ông không nhận ra.



Tất cả chỉ đơn giản là thể diện của gia tộc. Hoàng Xạ làm như vậy đối với Tào Bằng, theo góc độ thế gia mà nói cũng không phải là chuyện gì lớn.



Nhưng sau đó, thủ đoạn đuổi tận giết tuyệt của y làm cho Trương Trọng Cảnh rất khó chịu.



Vì vậy mà Trương Trọng Cảnh mới ra tay giúp đỡ cho Tào Bằng, tuy nhiên ông vẫn không hề gặp hắn.



Thậm chí ngay cả phong thư của Hoàng Nguyệt Anh, Trương Trượng Cảnh cũng không đưa cho Tào Bằng. Trong suy nghĩ của ông thì phong thư này không đưa là tốt nhất, tránh cho tương lai lại có chuyện. Dù sao thì cho dù như thế nào Tào Bằng và Hoàng Nguyệt Anh cũng là người của hai thế giới... Trong lòng Trương Trọng Cảnh có chút hơi thiên về Hoàng Xạ. Cho dù có tâm của thầy thuốc nhưng cái suy nghĩ của thế tộc vẫn có trong người của ông.



Mậu Bá nói:



- Nghe nói lần này Tào gia cướp người đã huy động rất nhiều lực lượng.



- Cái gì?



- Tin tức đưa đến là người của đại doanh thành Cửu Nữ chết gần trăm... Trần Tựu là thuộc cấp của Hoàng thị từng dẫn binh đuổi theo nhưng bị đối phương đùa giỡn. Không nói tới việc mất hai mươi kỵ binh, có điều vẫn không thấy đối phương là ai.



Trương Trọng Cảnh buông cây bút trong tay xuống.



- Sau lưng đứa nhóc nhà họ Tào có người giúp?



- Không rõ lắm, nhưng nghe tin tức từ mọi người thì bên cạnh đứa nhóc đó hình như là Điển Vi, Vũ Mãnh hiệu úy dưới trướng Tào Công.