Tào Tặc

Chương 655 : Nấu rượu , thưởng mai , tiếp tục bàn về Giang Đông .

Ngày đăng: 00:08 22/04/20


Lời nói của Tào Tháo không có chút khí lửa, nhưng khi Tào Bằng nghe thấy, giống như tiếng sấm nổ bên tai, làm cho hắn giật mình lạnh run người.



Tất nhiên không thể nói trong lòng hắn có quỷ, mà những lời này, rất nhiều hàm ý.



Làm tốt chuyện lớn?



Sao gọi là làm tốt chuyện lớn?



Tiêu chuẩn này với người khác mà nói sẽ rất khó hiểu. Nhưng ở địa vị như ngày hôm nay của Tào Tháo, “làm tốt chuyện lớn” này có thể doạ người. Cho dù trong lòng Tào Bằng không thẹn, đột nhiên nghe thấy Tào Tháo nói như vậy, cũng thấy hết hồn, có chút sợ hãi.



- Thúc phụ, xin chỉ giáo?



Tào Tháo cười ha ha nhưng không trả lời.



Chỉ thấy ông ta ra đình hóng mát, kéo tay Tào Bằng cùng vào đình ngồi.



Tự động có tỳ nữ đem ngọc tương lên, Tào Tháo cầm ly lên, khẽ mỉm cười nói:



- A Phúc, uống hết ly rượu này, nói cũng không muộn.



Rượu là rượu ngon, nhưng trong lòng Tào Bằng có chút thiếu tự tin, uống đến miệng cũng không có mùi vị.



Đợi Tào Tháo bỏ ly rượu xuống, Tào Bằng cười khổ nói:



- Thúc phụ, xin thúc giải thích nghi hoặc cho cháu, nếu không trong lòng cháu thấy sợ hãi, khó thưởng thức món ngon.



- Thật sao?



Tào Tháo mỉm cười, đôi mắt thu hẹp lại thành một đường kẻ. Một lúc sau, ông ta trầm giọng nói:



- Nếu A Phúc không có làm gì không phải, thì sao lại hoảng sợ?



- Cũng không phải trong lòng có quỷ, chỉ là Thúc phụ bây giờ đã không còn như xưa.



Thúc phụ ngày nay, quản lý triều đình, dưới một người, trên vạn người, khí thế không bình thường. Một lời của Thúc phụ, nếu không suy nghĩ sâu xa sẽ tự cảm thấy như lạc trong sương mù, vì kính mà sợ, vì sợ mà hoảng… Đó không phải là câu nói khoác, thật sự Thúc phụ rất khí thế, làm cho cháu cảm thấy kích động.



Hiện tại lão nhân gia không phải là người bình thường, thúc nói một câu, những người như chúng ta phải luôn cân nhắc kỹ càng.
Sau khi hai người bàn bạc một hồi, đột nhiên Tào Tháo chuyển đề tài, dò hỏi:



- A Phúc, ta muốn chinh phục Giang Đông, ngươi nghĩ sao?



Vấn đề này, đúng là làm cho Tào Bằng kinh ngạc.



Vốn dĩ hắn đã thảo luận xong với Giả Hủ, sẽ không trực tiếp phản đối ý kiến của Tào Tháo.



Nhưng bây giờ Tào Tháo chủ động đề xuất, lại làm cho Tào Bằng có chút khó xử. Hắn không biết sau khi mình nói ra ý kiến, Tào Tháo có đồng ý hay không. Nếu không đồng ý, có gây ra cảm xúc mâu thuẫn hay không, vì nếu ngày sau để Quách Gia khuyên ngăn, làm tăng thêm sự khó khăn và phiền toái không đáng có.



- Việc này…



- A Phúc, ngay lúc này, chỉ có hai thúc cháu ta.



Ngươi đừng nghĩ ta là Thừa tướng, cũng đừng nghĩ rằng mình là cấp dưới, chỉ cần mạnh dạn nói là được.



- Vậy cháu cả gan nói một lời.



Tào Bằng càng nghĩ càng cảm thấy nên nhắc nhở Tào Tháo.



Hắn suy nghĩ chút, hệ thống lại một chút ngôn ngữ, sau đó trầm giọng nói:



- Thúc phụ cho rằng, chiến tranh với Giang Đông, có thể dựa vào đâu?



Tào Tháo có chút tự đắc nói:



- Hiện nay ta đã dẹp yên phương Bắc, binh hùng tướng mạnh.



Mười tháng triệu tập lao dịch, trong hai tháng ngắn ngủn đã thu thập được hai trăm ngàn đại quân… Mà nay, ở Kinh Tương lại có những thuỷ quân mới và bộ binh trên mười triệu, binh lực cường thịnh, tất nhiên có thể chiến đấu một phen với Giang Đông.



Lúc trước A Phúc ngươi có nói qua, muốn chiến đấu với Giang Đông, cần có Thuỷ quân.



Hơn mười vạn thuỷ quân ở Kinh Châu đã quy thuận ta, binh lực hơn xa Giang Đông, có thể công phá.



Tào Bằng lại trầm lặng!