Tào Tặc

Chương 656 : Xích Bích không còn nữa

Ngày đăng: 00:08 22/04/20


Quách Gia đến!



Không chỉ có Quách Gia, ngay cả Tuân Úc cũng chạy tới Tương Dương.



Ngay khi Tào Thào đang hết sức do dự thì hai mưu chủ ông ta tín nhiệm nhất đã đến Tương Dương. Hơn nữa, cả Quách Gia lẫn Tuân Úc cũng ra sức khuyên can Tào Tháo đừng dễ dàng khai chiến với Giang Đông. Quan điểm tuy khác nhưng vẫn gần với quan điểm Tào Bằng...Quyết định của Tào Tháo vốn đã dao động nay thêm sự khuyên can của hai người càng thêm do dự. Tuy nhiên, không phải tất cả mọi người đều phản đối xuất binh với Giang Đông, không ít võ tướng hoặc mưu thần cho rằng lúc này là thời cơ tốt nhất để xuất binh đánh Giang Đông.



Mà nhân vật đại diện đứng đầu trong đó chính là Đổng Chiêu nổi tiếng là nói suông.



- Về chung thì Tân Bình Giang Hán hiện nay uy hiếp Dương Việt, về riêng thì thủy chiến của Lưu Biểu đã lớn mạnh, mượn Kinh Sở làm lợi ích, cơ hội chấn động thật lớn, lúc này không đi đoạt Ngô còn chờ đến lúc nào?



Đám người Đổng Chiêu cho rằng, nay Tào Tháo thừa lệnh thiên tử sai khiến chư hầu, bình định phương bắc, quét ngang U Châu, binh không vấy máu cướp lấy Kinh Sở, khí thế hưng thịnh. Mà nay lại được thủy quân của Lưu Biểu, đúng là cơ hội tốt để triển khai kế hoạch lớn. Nếu bỏ qua cơ hội lần này, chỉ sợ phải đợi thời gian lâu nữa mới có thể bình định Giang Đông.



Tào Bằng phụng mệnh tiến đến Tương Dương cũng là vì thảo luận việc này.



Tuy nhiên, lúc hai bên tranh luận thì Tào Bằng lại không tham gia.



Đích thật là hắn rất được Tào Tháo tin tưởng, nên lại càng phải cẩn thận kín kẽ. Nên như đã nói, hiện tại hắn chỉ cần làm Đại Đô Đốc Hổ Báo Kỵ mà không cần tham dự cuộc thảo luận này, hết thảy sẽ do Tào Tháo bình phán. Tào Bằng cũng tin tưởng, nhất định Tào Tháo sẽ có lựa chọn chính xác...



Quả thật Tào Tháo rất buồn rầu.



Ở sâu trong nội tâm ông đương nhiên muốn một trận công thành. Từ khi Thái Bình thành lập tới này, công huân to lớn không ai bằng.



Nhưng những lời nhắc nhở trước đó của Tào Bằng không ngừng quanh quẩn trong đầu ông, mà Quách Gia và Tuần úc lại không ngại ngàn dặm xa tới, dùng thái độ mạnh mẽ cứng rắn phản đối Tào Tháo xuất binh. Ba người này đều là những tâm phúc mà Tào Tháo tín nhiệm nhất, khiến Tào Tháo không thể không suy xét thận trọng.



Không thể không nói, Vài quan điểm mà Tào Bằng đề xuất, cẩn thận nghĩ cũng thấy có lý.



Chỉ có điều mọi sự đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu gió đông.



Tào Tháo đã đi được chín mươi chín bước, chỉ thiếu một bước là có thể đánh chiếm Giang Đông. Lúc này bảo ông buông tha, thật là không cam lòng.



Đổng Chiêu nói cũng đúng, lúc này chinh phạt Giang Đông, số mệnh chính vượng.



Nếu bỏ qua cơ hội lần này, chỉ sợ còn muốn cướp lấy Giang Đông cũng không dễ dàng nữa.



Là buông bỏ hay là một trận chiến công thành.



Đây là một quyết định hệ trọng, Tào Tháo rất khó xử, trong chốc lát cho rằng lời Đổng Chiêu nói rất hợp ý ông, lát sau lại cảm thấy lời của Quách Gia nói cũng không phải là không có lý. Nhưng ở sâu trong nội tâm ông lại có khuynh hướng muốn khai chiến đánh Giang Đông, khiến Tào Tháo vẫn không có chủ ý, dao động không ngừng.



Nhìn mọi người xung quanh đình thượng, Tào Tháo chau mày.



Sau một lúc lâu, ông đột nhiên hỏi:



- Phụng Hiếu, nếu không lấy Giang Đông, thì phải làm gì?



- Đông trấn an Tôn Quyền, nam lấy lưu Bị, tây liên kết với Lưu Chương, đó là kế sách tốt nhất.



- Vậy làm thế nào để trấn an được Tôn Quyền?



Quách Gia biết rõ lúc này là thời khắc mấu chốt, quả quyết không thể có chút lơi lỏng, nếu Tào Tháo hỏi như vậy, tức là nói trong nội tâm ông ta có chút đồng tình. Chẳng qua cục diện tốt khiến ông ta không muốn dứt bỏ, nên cần phải có sách lược cực kỳ ổn thỏa để khiến ông ta thay đổi quyết định.



- Nếu Thừa tướng có thể bỏ Tư Đồ cho Lưu Chương, sao tiếc một đại tướng quân cho Tôn Quyền?



Dù sao ngươi cũng đã phong Lưu Chương làm Đại Tư Đồ, cần gì phải keo kiệt cấp cho Tôn Quyền một danh hiệu Đại tướng quân. Mà nay triều đình thiết lập phủ thừa tướng, danh nghĩa gọi là tam công, cho bọn họ một hư danh để bọn họ thành thành thật thật đứng tại chỗ, sao lại không làm?



Nhớ năm xưa, Viên Thiệu cũng được một danh hiệu Đại tướng quân.



Nhưng đến cuối cùng thắng lợi cũng là Thừa tướng người. Cho nên vào lúc này không cần keo kiệt chức quan danh hiệu, vàng bạc lụa là gì cả, có thể cần dùng là được...Việc cấp bách là phải xử lý Lưu Bị đoạt lạihai quận Trường Sa, Võ Lăng, hoàn toàn đem Kinh Châu nắm trong tay.



Mà Lưu Chương...
Ồ, Hữu Học đóng quân ở Phàn thành, quét sạch đạo phỉ ở xung quanh Tương Dương. Trước đó, hắn còn phụ trách việc nghênh đón sứ đoàn Ích Châu, cũng làm cực kỳ xuất sắc.



Ta đang suy nghĩ, tiếp theo an bài cho hắn chút việc.



Tuân Úc lập tức mỉm cười!



Nhưng Tào Bằng đã có một dự cảm xấu.



Hắn định mở miệng, chợt nghe Tuân Úc nói:



- Thật ra, Thừa tướng do dự điều gì? Mà nay đều đã quyết định kế sách muốn trấn an Giang Đông, vậy thì sẽ chắc chắn nhanh chóng nắm được Kinh Tương trong tay. Mà nay Kinh Châu hỗn loạn, đơn giản Lưu Kỳ ở Giang Hạ, Lưu Bị ở Trường Sa, sao không chia binh làm hai đường, một đường đánh chiếm Giang Hạ, một đường kiềm chế Lưu Bị? Nếu chiếm lĩnh được Giang Hạ, cũng có thẻ tạo vài phần áp lực đối với Tôn Quyền. Ta biết A Phúc dụng binh như thần. Trước đây ở Nam Dương đã liên tục khiến Lưu Bị đại bại, rõ ràng đã có thể kiềm chế được Lưu Bị, sau đó thừa tướng toàn lực đánh chiếm Giang Hạ...ha hả, nói vậy chắc A Phúc không từ chối!



Tào Bằng ngây ngẩn cả người!



Nói thật, nếu không phải bất đắc dĩ, hắn là thực không muốn giao thủ với Lưu Bị.



Đó là một con cáo già, vô cùng giả dối. Tuy Tào Bằng đã giành được không ít thắng lợi, nhưng cũng không thể nói sẽ thắng được Lưu Bị. Dù sao, cáo già ngựa chiến cả đời cũng không phải ngồi không...Trận chiến ở Nam Dương tuy thắng lợi nhưng trong đó tính ngẫu nhiên thật sự nhiều lắm.



Mặc dù Lưu Bị được Trường Sa, Võ Lăng lại có Lưu Bàn toàn lực tương trợ.



Cộng thêm người Ngũ Khê Man trợ trận, cũng có binh mã bên ngoài Giang Đông viện trợ, thực lực đã không còn như lúc trước.



Trái lại phía Tào Bằng, như Tuân Úc nói phải toàn lực đánh chiếm Giang Hạ thì phải nói là không giúp Tào Bằng nhiều lắm. Hai trăm ngàn đại quân, có thể có bao nhiêu binh mã nghe theo sự sai phái của Tào Bằng? Xem bộ dạng này của Tuân Úc, giống như là không biết bao nhiêu! Người này....có phải là lợi dụng việc công để trả thù riêng không?



Tròng mắt Tào Bằng xoay chuyển, đã đoán ra được chút manh mối.



Hắn hiểu rõ ràng, chưa chắc Tuân Úc đã muốn hại hắn, nhưng khiến hắn tốn một ít tâm tư thì chắc hẳn là có.



- A Phúc, ý của ngươi như nào?



Tâm tư Tào Tháo cũng có chút động, nhìn Tào Bằng, trầm giọng hỏi.



- Thừa tướng phân phó, Bằng sao dám không theo? Chỉ có điều, nay Lưu Bị được Lưu Bàn trợ giúp, binh hùng tướng mạnh, có thể nói là hơn hẳn lúc ở Nam Dương. Chỉ dựa vào một mình Bằng, khó mà ứng phó được. Cho nên Bằng cả gan cầu thừa tướng lệnh cho Văn Nhược tiên sinh giúp ta một tay, thì Lưu Huyền Đức không có gì đáng lo nghĩ.



Giả Hủ đột nhiên vỗ tay cười to.



Còn Quách Gia thì mỉm cười, nhìn sang Tuân Úc.



Tuân Du thì cười tươi, liên tục gật đầu, tỏ vẻ tán thành:



- Hữu Học đã cầu chắc là có lý bên trong.



Tào Tháo đột nhiên nhớ trận chiến Bạch Mã năm xưa, khi Giả Hủ đề cử Tào Bằng, kết quả lại bị Tào Bằng lôi kéo vào. Tình cảnh trước mắt tương tự như năm đó, tuy nhiên cũng chỉ có Tào Bằng dám yêu cầu Tuân Úc phụ tá, đổi lại là người khác chưa chắc dám nói ra.



Tuân Úc là ai?



Đó là nhân vật đại diện cho Tuân thị!



Thượng Thư Lệnh, Thị Trung đương triều...nếu đơn giản từ chức vụ mà nói cùng cấp với Tào Tháo.



Tào Bằng lại muốn Tuân Úc làm quân sư cho mình, chính là cả gan làm loạn.



Tuy nhiên, dường như điều này cũng có ý tứ...Tào Tháo cười hướng sang Tuân Úc:



- Văn Nhược, lời mời này của A Phúc, có được hay không?



Mặt Tuân Úc dài ra...