Tào Tặc

Chương 661 : Kinh Nam

Ngày đăng: 00:08 22/04/20


Tào Bằng ngẫm nghĩ một chút, trầm giọng nói:



- Ta nghĩ lệnh cho Văn Trường đóng ở Linh Dương, còn Lệnh Minh thì tiếp quản Nguyên Nam.



- Vậy ngươi định thiết lập phủ Đô đốc ở đâu?



- Việc này...



Tào Bằng kinh ngạc nhìn Tuân Úc, có chút không hiểu ý của y.



Nếu làm Đô Đốc Kinh Nam, thì đương nhiên phải thiết lập phủ Đô đốc tại quận Lâm Nguyên thuộc quận trị Võ Lăng, chẳng lẽ còn phải hỏi?



Tuân Úc cười nói:



- Bá Khiêm này không phải là người có lòng dạ rộng mở, Thừa tướng bổ nhiệm hắn làm Thái Thú Võ Lăng là hy vọng mượn uy danh hắn trấn an dân tâm Võ Lăng. Nếu A Phúc thiết lập phủ Đô Đốc tại Lâm Nguyên, nếu chẳng may bị hắn hiểu lầm là giám thị, chẳng phải là có nhiều phiền toái sao?



Dù sao, ngươi lại không thể trông cậy vào một đội binh mã ở trong tay hắn.



Theo ta thấy, chẳng thà phái một người đi tới trong quân, rồi sau đó lựa chọn nơi khác thiết lập phủ Đô Đốc.



- Phái ai?



Đầu tiên là Tào Bằng ngẩn ra, trong đầu chợt hiện lên một người, vội nói:



- Quân sư, thật ra ta nghĩ được một người thích hợp, vừa đúng làm Giám Quân.



- Ai?



- Ta nhớ, Bá Khiêm là người Linh Lăng, lần này trên đường ta tới đây có mời chào một vị hiền sĩ, vừa đúng cũng là người Linh Lăng, mà cũng là đồng hương của Lại Cung. Không bằng ta phái người này vào trong quân là Trưởng Sử, Lại Cung có nghĩ đến cũng sẽ không có ý kiến gì. Chỉ có điều việc lựa chọn nơi để thiết lập phủ Đô Đốc thì nên ở đâu?



Nếu Tào Bằng đã có chủ ý, Tuân Úc sẽ không hỏi nhiều nữa.



Y cười, trầm giọng nói:



- Hán Thọ, được không?



Nhắc tới Hán Thọ thì không nhiều người xa lạ gì.



Tuy nhiên, phần lớn những người biết Hán Thọ vì danh hiệu Quan nhị gia “Hán Thọ đình hầu” nghĩa khí nhất trời trong Tam Quốc.



Trong lịch sử từ lâu, từ thời Tây Hán thiết lập thì Hán Thọ có tên là Tác Huyện.



Dương gia sau năm thứ ba Đông Hán, cũng chính là năm 134 công nguyên, đã đổi tên là Hán Thọ. Phía bắc nơi này giáp với Động Đình, bên trong có sông và vận tải đường thủy đi qua, đi thẳng ra Giang Hải, giao thông đường thủy rất tiện lợi.



Có điều Tào Bằng vẫn không rõ vì sao Tuân Úc bắt hắn lập đô đốc phủ ở Hán Thọ



Thế vẻ mặt mờ mịt của Tào Bằng, Tuân Úc cười, trầm giọng nói:



-A Phúc, ngươi nghĩ rằng thừa tướng cho ngươi làm đô đốc Kinh Nam chỉ vì Lưu Bị sao?



-Chẳng lẽ không phải vậy?



-Tất nhiên!



Tuân Úc hít sâu một hơi, sóng vai đi cùng Tào Bằng lên tường thành.



Hộ vệ đi theo bảo vệ phía sau ở một khoảng khá xa nên căn bản không nghe được nội dung hai người họ nói gì. Còn những người khác thì càng không thể tiếp cận hai người nên hai người họ nói chuyện rất an toàn và thoải mái. Hai người vịn tay vào lỗ châu mai trên tường, đưa mắt nhìn ra xa về hướng đông, hồi lâu không nói.



Sau một lúc lâu, Tuân Úc hạ giọng nói:



-Thừa tướng một lòng thảo phạt Giang Đông, đến giờ vẫn chưa thôi.



-Hả?



-Ngươi chớ hiểu lầm. Không phải là thừa tướng muốn chinh phạt bây giờ.



Chỉ có điều, tại sao nhất định phải thống nhất Giang Đông. Thậm chí còn có thể nói đến hai chữ “phục hưng”. Tuy nhiên thừa tướng cũng biết bây giờ không phải là cơ hội chinh phạt. Như lời ngươi nói, thủy quân chưa có càng chưa đủ thiện chiến, nếu đem đi thủy chiến chinh phạt Giang Đông thì nhất định sẽ gặp khó khăn. Xu thế ở Giang Đông phức tạp còn hơn cả Kinh Sở. Nếu không thể một trận mà thắng thì ắt sẽ hao người tốn của, tổn thất không ít. Vì thế thừa tướng cũng rất thận trọng.
Nếu như Tôn Thiệu không bị người đời chú ý thì Tôn Quyền không cần phải diệt trừ Tôn Thiệu.



Nhưng vì một chút nhân từ nương tay năm đó mà bây giờ hắn muốn động thủ đã trở nên vô cùng khó khăn. Bây giờ Tôn Thiệu không chỉ được sĩ tộc Giang Đông chú ý mà còn có lão thần Trình Phổ vô cùng coi trọng. Đồng thời, Ngô quốc đã mở rộng ra tới Phú Xuân, đã bành trướng rất lớn, khiến cho Tôn Quyền không dám hành động thiếu suy nghĩ.



Chu Du… Chu Du!



Tôn Quyền do dự hồi lâu:



-Một khi đã như vậy thì phiền Trọng Tử đi Sài Tang một chuyến vậy.



-Đây là bổn phận của Đạt!



-Trọng Tử, ngươi nói xem ta nên từ chối hay tán thành lời đề nghị thông gia của Tào Tháo?



Trong mắt Mã Đạt hiện lên một chút kinh ngạc:



-Ngô hầu, vì sao ngài phải từ chối chứ?



-Việc này…



Mã Đạt cười nói:



-Tôn Thiệu là con trai của Tôn Sách. Bây giờ là thời điểm quan trọng của Giang Đông, cũng là lúc hắn nên dốc sức vì Tôn thị, là lúc giúp đỡ cho Ngô hầu. Đạt nghĩ rằng thiên hạ bây giờ là quần hùng cùng khởi, giống như thời Chiến quốc năm xưa. Sao Ngô hầu không lệnh cho Thiệu công tử đến Hứa Đô thành hôn. Từ có càng thể hiện rõ lập trường cho Tào Tháo, lại càng có thêm nhiều thời gian để chuẩn bị.



Để Tôn Thiệu đi Hứa Đô?



Ánh mắt Tôn Quyền bỗng dưng sáng ngời nhìn Mã Đạt, rồi mỉm cười.



Nói là đi thành thân nhưng chẳng khác nào nói đi làm con tin. Tôn Thiệu rời khỏi Giang Đông sẽ khiến cho sự ảnh hưởng còn lạ của Tôn Sách bị suy yếu đi. Đồng thời đối với Tôn Quyền mà nói thì chẳng khác nào giải quyết cái họa bên trong. Cho dù bọn người Trình Phổ có ủng hộ Tôn Thiệu thì sẽ ủng hộ thế nào? Khó khăn ư? Bọn họ có còn muốn chạy tới Hứa Đô không? Khi không có Tôn Thiệu thì địa vị của Tôn Quyền càng thêm củng cố.



-Lời Trọng Tử nói rất đúng.



Mặt mày Tôn Quyền vui vẻ, tỏ vẻ đồng ý.



-Tuy nhiên bên Lưu Bị thì nên giải quyết thế nào?



Nếu Chu Du muốn xuất binh thì ta đây có nên ưng thuận hay không?



Mã Đạt cười nói:



-Việc chủ công quyết định, Đạt không nên nhiều lời. Tuy nhiên việc xuất binh hay phòng thủ không quan trọng. Quan trọng là từ chuyện này, chủ công giành được nhiều lợi ích. Tuy rằng Lưu Bị nói là muốn dâng Quế Dương. Trong trường hợp đó thì có nghĩa Lưu Bị không thể quyết đoán về Quế Dương. Phải biết rằng mặc dù hắn chiếm cứ Trường Sa nhưng nền móng không vững chắc. Chủ công, Quế Dương có tốt thì cũng chỉ là cái hữu danh thôi. Không biết chủ công nghĩ thế nào?



Mã Đạt cáo từ ra đi. Còn Tôn Quyền thì không còn băn khoăn gì.



Từ lời Mã Đạt nói thì hắn đã hiểu ra một điều quan trọng.



Phải danh chính ngôn thuận giành lấy Quế Dương, bất luận thắng bại của Lưu Bị thì đều không thể ở thế thua.



Hắn có thể thông qua Quế Dương mà âm thầm giúp đỡ Lưu Bị chống đối Tào Tháo, đồng thời tăng cường lực lượng ở Giang Đông để ngừa việc Tào Tháo chinh phạt trong tương lai.



Mã Đạt không tán thành việc xuất binh.



Nhưng y lại tán thành việc trợ giúp cho Lưu Bị để Lưu Bị chế ngự quân đội của Tào Tháo.



Đúng, ý của y là như vậy. Trong lời nói vừa rồi của Mã Đạt đại khái đã có ẩn ý như vậy.



Tuy nhiên, nếu như đi Hà Tiến thì cần phải có một kế hoạch tường tận.



Tôn Quyền nhắm hai mắt lại. Sau một lát, đột nhiên hắn khoác áo đứng lên ra phòng ngủ.



-Người đâu!



-Dạ!



-Mời Tử Kính đến. Ta có chuyện quan trọng muốn thảo luận.