Tào Tặc

Chương 662 : Ba mươi sáu kế , chạy là thượng sách

Ngày đăng: 00:08 22/04/20


Tuy rằng Tuân Úc có chức trách ở Kinh Nam nhưng dù sao thì cũng là mưu chủ dưới trướng Tào Tháo, phải nghe theo sự sai bảo của Tào Tháo.



Còn Tào Bằng đi đâu cũng có mưu chủ đi theo.



Bất luận là Pháp Chính nhiều mưu, Bàng Sơn Dân điềm đạm chững chạc với Trương Tùng hoạt ngôn thì đều có thể thỏa mãn nhu cầu trước mắt của Tào Bằng. Khi Tưởng Uyển đi theo Tào Bằng đến Lâm Nguyên thì đã được Tào Bằng đề bạt với Lại Cung. Cũng không nên xem thường tình cảm đồng hương. Trên thực tế, ở những năm cuối thời Đông Hán, loại tình cảm cùng quê cha đất tổ rất quan trọng còn hơn hẳn loại tình cảm đồng hương gặp đồng hương có thể đâm một đao sau lưng ở đời sau này. Tình cảm thời xưa thật sự rất thân thiết.



Nguyên quán của Lại Cung là quận Linh Lăng, huyện Linh Lăng và phía tây nam của Linh Lăng, còn Tưởng Uyển lại là người Tương Hương, ở phía đông bắc quận Linh Lăng, không thể nói là quá gần nhưng sau khi hai người gặp lại nhau thì vô cùng thân thiết.



Tào Bằng tiến cử Tưởng Uyển với Lại Cung, ý tứ là muốn Tưởng Uyển làm Trường Sử.



Nào ngờ Lại Cung không nói hai lời phong Tưởng Uyển làm Lâm Nguyên Trường, Tư Mã Võ Lăng. Ba nghìn binh mã trong tay mình đều giao cho Tưởng Uyển thống lĩnh. Một mặt, thì hai người là đồng hương, còn về phương diện khác là thể hiện tâm ý của mình với Tào Bằng. Nói cho cùng, trên lịch sử thì Lại Cung sau này quy hàng Lưu Bị, nhưng bây giờ do Hoàng Trung nói tốt cho y nên y lại đầu phục Tào Tháo. Nhưng nếu theo phe phái mà nói thì Lại Cung thuộc dưới quyền của Tào Bằng.



Về điểm này thì Tào Bằng đã sơ sót.



Cổ nhân có một cách kiến giải, Lại Cung bởi vì Tào Bằng mà quy thuận Tào Tháo. Ở mức độ nào đó y đã có phần nào dính líu với Tào Bằng. Nếu mạo muội thay đổi vị trí thì chưa chắc được người khác tiếp nhận. Hơn nữa rõ ràng Tào Bằng vô cùng tôn kính Lại Cung. Nếu không, theo đạo lý mà nói thì tuy rằng Lại Cung nắm giữ một đội binh mã trong tay, nhưng đội binh mã này chính là thủ hạ của Tào Bằng - Hoành Dã tướng quân, Đô đốc quân sự Kinh Nam, Đại đô đốc Hổ Báo kỵ. Nhưng Tào Bằng không hề thu lấy binh quyền của Lại Cung, mà còn bày tỏ đủ thiện ý. Hành động như vậy sẽ khiến cho Lại Cung tự nhiên cũng hiểu ý. Tưởng Uyển xuất hiện là một sự dẫn dắt, Lại Cung giao binh mã cho Tưởng Uyển thì cũng không ai dám nói nhiều. Dù sao thì Tưởng Uyển cũng là đồng hương với Lại Cung. Nếu Lại Cung không tin tưởng Tưởng Uyển thì còn tin tưởng ai được nữa?



Vấn đề là Tưởng Uyển lại là thủ hạ của Tào Bằng.



Cứ như vậy thì chẳng khác nào Lại Cung giao binh quyền trong tay y trả lại cho Tào Bằng.



Có qua có lại mới toại lòng nhau. Tào Bằng tỏ vẻ tôn trọng việc chính vụ và quyết định của Lại Cung. Dù Tào Bằng là Đô đốc Kinh Nam thì cũng sẽ không nhúng tay vào sự vụ của Kinh Nam.



Việc Kinh Châu thì do người Kinh Nam làm.



Một lần nữa Tào Bằng thể hiện thái độ của mình với Lại Cung rằng Lại Cung là người Kinh Châu thì tự nhiên sẽ hiểu hành động này của Tào Bằng.



- Lệnh Minh, về sau Nguyên Nam sẽ giao cho ngươi.



Giục ngựa đến bên sông Nguyên Thủy, Tào Bằng ghìm ngựa lại, ngón tay chỉ bờ sông đối diện:



- Ta sẽ bảo Công Diễm hạ trại ở bắc ngạn, đảm bảo hậu phương cho ngươi.



Mười ngày sau Bá Hầu sẽ tiến vào chiếm lĩnh Động Đình.



Đến lúc đó, ta sẽ bảo Bá Hầu đi thuyền tới thượng nguồn sông Nguyên Thủy để vận chuyển vật tư, còn ngươi thì bảo vệ ven sông để ngừa quân Lưu Bị xuất quân từ Nguyên Lăng. Nhiệm vụ của ngươi chính là thu hút sự chú ý của Lưu Bị về đây. Chí ít thì phải bám trụ gắt gao binh mã Ích Dương cho ta.



Người đóng quân ở Ích Dương là Lưu Bàn.



Bàng Đức nghe được thì lập tức khom người trên ngựa:



- Xin công tử yên tâm, Đức sẽ tuyệt đối không để một binh một tốt ra khỏi Ích Dương.



Tào Bằng gật đầu, quay đầu ngựa, đưa mắt nhìn ra xa thấy dãy nũi ẩn hiện sau làn sương mù dày đặc. Quận Trường Sa lúc này hoang dã hơn rất nhiều so với mảnh đất thời sau này.



Sau một hồi trầm ngâm, hắn đột nhiên hỏi:



- Lại thái thú!



- Vâng thưa đại đô đốc.



- Nay ở Võ Lăng phần lớn là người miền núi.



Nếu không thể nghĩ cách giải quyết thì nhất định sẽ là tiềm tàng đại họa. Ta biết rằng Bá Khiêm rất giỏi, cần phải sớm nghĩ ra biện pháp giải quyết chuyện này. Nếu có thể bình ổn được mấy người miền núi đó thì thứ nhất có thể an tâm triển khai kế hoạch, thứ hai cũng có thể tăng thêm nhân khẩu cho Võ Lăng. Việc này cũng quan hệ trọng đại đến đại sự của Kinh Nam. Xin nhờ thái thú tốn chút tâm tư để sớm giải quyết việc này. Nếu thành công thì sau này ta sẽ ở trước mặt thừa tướng bẩm báo công lao của Bá Khiêm.



Lại Cung lập tức mừng rõ:



- Xin đại đô đốc yên tâm. Cung sẽ dốc hết khả năng để làm tiêu tan đi nỗi buồn phiền của đại đô đốc.



Tào Bằng cười cảm tạ.



Hắn xoay người xuống ngựa, đi bộ đến một gò đất.



Kiếp trước hắn chưa từng đi Hồ Nam. Nhưng bây giờ hắn đã nhận thức được phong tình nguyên thủy nhất ở Hồ Nam. Trong thời kỳ nam bắc Ngụy, Lưỡng Hồ được khai thác và phát triển nên có một số lượng lớn nhân khẩu di chuyển, bù cho sự khiếm khuyết nhân khẩu ở phía nam, tạo nên thế diện đông đúc nhân tài ở Lưỡng Hồ đời sau.



Có thể đến Điền Hồ khai thác, phát triển?



Vấn đề là số lượng nhân khẩu ở Lưỡng Hồ căn bản không cần phải khai thác phát triển với quy mô lớn.
- Hả?



- Là thúc thúc muốn mượn dao giết người.



- Cái gì mà mượn dao giết người?



Tôn Thiệu nói:



- Trước đây vài ngày con đã xem “ba mươi sáu kế” của Tào Tam Thiên trong đó có một kế sách là mượn đao giết người.



Con ở Giang Đông tuy rằng nguy hiểm nhưng chung quy thúc thúc vẫn phải kiêng dè.



Nhưng nếu con đi Hứa Đô, danh nghĩa là thành thân nhưng thực sự là đường chết. Tương lai nếu chẳng may có biến cố gì thì con sẽ chết không có chỗ chôn. Thúc thúc sẽ mượn cơ hội này diệt trừ con, không để bất cứ sơ hở nào. Hơn nữa con vừa đi khỏi thì mẫu thân và hai muội muội làm sao bây giờ? Mặc dù dượng có thể là thần tử của thúc thúc. Nhưng hai năm gần đây dượng rất ít liên lạc với chúng ta, làm sao có thể bảo vệ an toàn cho mẫu thân được chứ?



- Nhưng nếu con không đồng ý thì chẳng phải là càng nguy hiểm sao?



Đại Kiềi nhẹ nhàng thở dài một tiếng:



- Tâm tư của thúc thúc con, chẳng lẽ con không hiểu?



Con ở Giang Đông lâu một ngày thì hắn sẽ kiêng kị với con nhiều hơn. Bây giờ hắn có nhiều đố kỵ. Chỉ khi nào tìm được cơ hội rồi thì tuyệt đối sẽ không giữ lại tính mệnh của con. Phụ thân của con ra đi, ta phải chiếu cố tới con nhiều hơn. Những năm gần đây, mặc dù mẫu thân đã dốc kiệt toàn lực nhưng vẫn không thay đổi được gì nhiều. Vị trí của thúc thúc con càng củng cố thì ý nghĩ muốn giết con càng mạng mẽ. Thiệu, nếu ở lại Giang Đông thì con chỉ còn con đường chết thôi!



- Đây là giang sơn mà cha con gây dựng được. Vì sao con không thể ở lại nơi này.



- Nguyên nhân chính vì là cơ nghiệp do phụ thân con gây dựng được nên thúc thúc con càng lo lắng.



Tôn Thiệu trầm mặc.



Sau một lúc lâu thì hắn đột nhiên mở miệng nói:



- Mẫu thân, chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi này đi.



- Hả?



- Mang theo muội muội, chúng ta cùng nhau bỏ đi.



Cho dù bên ngoài kia khốn khổ, dù sao vẫn dễ chịu hơn mùi vị sống trong lồng chim. Càng không cần phải nói, không lo nghĩ bảo vệ tính mạng. Con thực sự không muốn ở lại nơi đây. Trước đây vài ngày con đọc “tam thập lục kế”, thì trong đó có một kế là “tẩu vi thượng”



Tả thứ vô cữu, vị thất thường dã.



(Người làm tướng phải biết tiến, biết lui, như vậy mới có thể bảo toàn được lực lượng)



Nếu Giang Đông không phải là chỗ ở lâu dài thì sao không tìm con đường thoát?



Người cũng nói, địa vị của thúc thúc càng củng cố thì càng kiêng kị con. Một khi đã như vậy thì chúng ta hãy rời khỏi nơi này. Con có võ nghệ, có thể tìm được chỗ an thân. Mẫu thân, nếu như người và muội muội tiếp tục ở Giang Đông thì sớm muộn gì cũng sẽ bị thúc thúc lập một tội gì đó gán cho người.



Tôn Quyền tuyệt đối là một người không từ mọi thủ đoạn.



Về điểm này, Đại Kiều phu nhân không phải là không biết.



Chỉ có điều thiên hạ này to lớn, sao lại không có chỗ dung thân? Tôn Thiệu không muốn đi tới Hứa Đô, muốn cùng trốn đi với mẹ con nàng, nhưng nói dễ hơn làm.



- Thiệu, bây giờ thiên hạ đại loạn. Có nơi nào có thể làm chỗ dung thân cho mẫu tử chúng ta?



Tôn Thiệu trầm mặc!



Sau một lúc lâu, hắn hạ giọng nói:



- Mẫu thân, con có một nơi để đi. Thúc thúc cho dù biết được cũng không làm gì được. Chỉ có điều không biết mẫu thân có bằng lòng đi hay không.



Đại Kiều ngẩn ra, vội hỏi:



- Đó là nơi nào?



Tôn Thiệu mỉm cười.